Lâm Gia Thụy ngạc nhiên quay sang nhìn Tống riết.
Tống Mộ Triết ung dung nhìn ánh mắt của Lâm Gia Thụy, tay không có gõ nữa.
Lâm Gia Thụy đột nhiên đang tay ra kéo chặt vai của Tống Mộ Triết, đẩy tay áo của cậu lên phía trên, đó chỉ là một chiếc đồng hồ của trẻ con, chỉ là một chiếc đồng hồ điện tử rất phổ thông, thậm chí không đáng tiền.
Lâm Gia Thụy lặng người, Tống Mộ Triết ung dung kéo lại: “Chú có thể xem hiểu?”
Bành Việt và Hoa Xán hỏi Lâm Gia Thụy: " Xem hiểu cái gì?”
Lâm Gia Thụy đột nhiên không biết làm sao để diễn tả tâm trạng của mình, nếu như đứa trẻ này là con trai của đại ca, vậy thì có thể cậu sẽ có thường.
Giọng tài xế phát ra từ hệ thống liên lạc nội bộ trong xe: “Anh Gia Thụy, có kẻ theo đuôi, cắt không được.”
Lâm Gia Thụy cười đau khổ, có thể cắt được mới lạ: “Tăng tốc độ lên.”
Cậu ta quay đầu lại, nói một cách khách sáo với Tống Mộ Triết: “Cậu chủ nhỏ à, nói cho bọn họ đi theo chúng ta, đến nơi thì nói chuyện cho rõ, đuổi kịp thì không được gây sự, chúng tôi không. có ác ý.”
'Tống Mộ Triết nhìn cậu ta, đôi mắt đó, Lâm Gia Thụy cảm giác như đang đối mặt với Mộ Hi Thần vậy, nhưng đối phương chỉ là một đứa trẻ mới tầm 4 tuổi.
Tống Mộ Triết đặt ngón tay lên đồng hồ, gõ một cách thuần thục
Lúc này Bành Việt và Hoa Xán đơ mắt, vì họ hiểu Tống Mộ Triết đang làm cái gì.
“Ôi chúa ơi!” Bành Việt kinh ngạc.
“Hả? Chúa là gì?" Tống Mộ Nhược không hiểu nên đã nhìn Bành Việt.
Bành Việt tụt cảm xúc, Hoa Xán phì cười.
“Gia Thụy, mau thông báo cho Mạnh Ngọc đi, có vẻ náo nhiệt rồi.” Bành Việt cảm giác có chút thất vọng.
Lâm Gia Thụy bình tĩnh nói: “Mạnh Ngọc cũng đang ở trên đường rồi.”
Cậu ta vừa lên xe là liền thông báo cho Mạnh 'Ngọc và Mạnh Dương, chủ yếu là mắt Mộ Hi Thần. lập tức đỏ lên khiến cho cậu lo lắng.
Tình trạng của đại ca không có ai hiểu rõ hơn họ nữa.
Phản ứng của Tống Vân Khanh, cũng như dự liệu, chỉ là cô không biết được đại ca vì cô mà chịu bao nhiêu cực khổ, cùng với những vết thương. lòng đó.
Bành Việt kéo tay của Tống Mộ Nhược: “Công. chúa nhỏ à, có thể nhờ con giúp một việc được không?”
“Được chứ, chú nói đi.” Tống Mộ Nhược cười ngọt ngào, còn có người muốn nhờ mình giúp đỡ? Thật tốt.
“Tống Tiểu Bạch, ngồi hẳn hoi đi! Không được nói chuyện với người lạ!” Tống Mộ Triết trừng mắt nhìn em gái, giống như người đần độn như vậy.
Tống Mộ Nhược bïu môi: “Hứ! Không được nói em ngốc.” Cách nói của tiểu Bạch chính là viết tắt của ngốc nghếch!
Bành Việt phản ứng lại ý nghĩa của tiểu bạch, phì cười, quên mất ánh mắt thù địch của. 'Tống Mộ Triết ở bên cạnh.
'Công chúa à, một lát nữa, bố con năn nỉ mẹ con ở lại, con cũng giúp bố con được hay không? Như vậy thì một nhà bốn người có thể ở chung với nhau rồi—”
“Chú im đi!” Tống Mộ Triết phiền não, tay
Bành Việt ngay lập tức ngập miệng lại, mặt ngây thơ nhìn Tống Mộ Triết.
Tống Mộ Nhược nghiêng đầu nghiêm túc hỏi Bành Việt: “Vậy thì phòng của bố con chắc chắn rất đẹp đúng không?”
Bành Việt bịt miệng lại gật đầu.
Hoa Xán chen miệng lại: “Rất đẹp, công chúa nhỏ, con nhất nhất phải giúp đại ca, không, bố. con sẽ nẵn nỉ mẹ con.”
'Tống Mộ Triết trừng mắt nhìn anh ta, quay đầu lại kéo em gái gần bên cạnh, âm thanh dịu lại:
“Moon, em muốn có bố lắm sao?”
'Tống Mộ Nhược gật đầu: “Jessica luôn cười nhạo chúng ta vì không có bố, lần trước cô ấy gọi em là một đứa trẻ hoang đãt Đai soái rất đẹp trai, giống như anh, em muốn chú ấy làm bố của chúng ta, Leo, anh hãy đồng ý đi, nếu như anh đồng ý, mẹ sẽ không có ý kiến gì hết.”
'Tống Mộ Triết nhẹ nhàng cắn môi: “Vậy được, Moon, nếu như chúng ta để người đàn ông, đó làm bố, mẹ sẽ không cần chúng ta nữa, em có đồng ý không?”
'Tống Mộ Nhược kinh ngạc: “Vậy làm sao. được? Không được không được, em cần mẹ cơ, em cần mẹ thôi!”
'Tống Mộ Nhược tay nhỏ bé ôm lấy em gái, vỗ vỗ vai em: “Được, vậy lát nữa không được nói tùm lum nữa nha, chỉ được ngồi im nhìn anh thôi nha? »
"Tiểu Nhược dựa vào Mộ Triết, nghẹn ngào gật đầu: “Được, em sẽ nghe anh thôi.”
Ánh mắt của Tống Mộ Triết quét qua khuôn mặt của Lâm Gia Thụy, Bành Việt và Hoa Xán, với một nụ cười khẩy trên môi, cậu bé nhìn ra ngoài xe và phớt lờ mọi người.
Ba người bọn họ thất thần nhìn nhau, đứa nhỏ này thật sự chỉ có bốn tuổi sao? Kiểu hai mặt này là giống ai vậy?
Xe bắt đầu tiến gần vào biệt thự Hoa Đằng, Lâm Gia Thụy đậu lại những chiếc xe đằng sau, ba xe dừng lại cùng lúc, lại có ba chiếc chen vào, âm. thanh phanh xe gấp rất chói tai, cửa xe dần dần mở ra.
Mộ Hi Thần xuống xe, tay trái nắm chặt cổ tay. mảnh khảnh của Tống Vân Khanh, hai mắt khẽ chớp lên màu đỏ như máu.
Hai đứa nhỏ được bế xuống xe.
“Mẹ ơi” Tống Mộ Nhược dùng hai chân muốn chạy nhanh về phía đó nhưng bị Tống Mộ "Triết kéo lại.
Ở ba chiếc xe còn lại, mười nam nữ mặc đồ đen bước xuống, vẻ mặt ai cũng căng thẳng.
“Anh Tử Du!” Tống Mộ Nhược xông về phía bọn họ và hét lên một tiếng.
'Tống Mộ Triết kéo em gái qua một bên, Tống, Mộ Nhược không có chuẩn bị trước nên ngã xuống, trong giây lát nằm xuống mặt đất.
Tống Mộ Triết hoang mang, đỡ em gái dậy:" Moon, té chỗ nào rồi, có đau chỗ nào không?”
Tống Mộ Nhược cong miệng và khóc oe oe: "Đau, đau, đầu gối đau!”
Bành Việt và Hoa Xán nhanh chóng chạy về phía trước đỡ.
Mấy tiếng súng của bảo vệ phát lên cùng lúc: “Không được động đậy!”
“Không được cử động!”
Lập tức Bành Việt và Hoa Xán đứng im bất động.
Giọng nói này đương nhiên họ biết rõ, chỉ là bị chĩa vào đầu như vậy thì chính là lần đầu tiên của họ.
Lúc này, trên ba chiếc xe đến cùng lúc nãy có ba người xuống xe và nói: “Dừng tay!”
“Đừng hành động bừa!”
Mấy người cùng nhau hét lên.
“Không được động đậy!”
“Dừng tay!”
“Không được làm bừa!”
“Các người là ai?”
“Bình tĩnh chút! Hãy bình tĩnh?
Cộng thêm tiếng khóc khiến bầu không khí trở nên hỗn loạn.
“Dừng tay!” Một âm thanh trong trẻo bỗng. nhiên phát ra.
“Tử Du, mau cất súng đi!” Tống Vân Khanh ra lệnh.
Đứng đầu nhóm người mặc áo đen, đó là một người rất đẹp trai, anh ta nhìn qua Tống Vân Khanh, ánh mắt quét qua Bành Việt và Hoa Xán, lại nhìn qua ba người xuống xe sau đó, thu mệnh lệnh, những người khác cũng dần dần rút súng lại.
Một người mặc áo đen mặc trang phục nữ tiến lên phía trước, đi tới bên cạnh của đứa bé.
Tống Mộ Triết quỳ xuống, nhẹ nhàng thổi đầu gối của em, nhẹ giọng an ủi: “Được rồi, không, còn đau nữa, không đau nữa, Moon không khóc nữa.”
'Tống Mộ Nhược khóc nức nở, cúi đầu nhìn đầu gối trắng nõn của em gái, không hể chảy máu.
Cô gái mặc áo đen liền ôm lấy đứa bé: “Không sao chứ?”
“Chị Nina.” Tống Mộ Nhược dựa vào ổ áo của cô gái này.
Một tay khác của Nina đắt theo Tống Mộ "Triết, trợn mắt nhìn Bành Việt và Hoa Xán, liền đi lùi về phía Tử Du, nhìn người đàn ông bên cạnh Tống Vân Khanh.
Giật mình cúi đầu nhìn Tống Mộc Triết bị cô dẫn đi, ánh mắt của tất cả những người áo đen đều đang hướng về phía Mộ Hi Thần và Tống Mộ Triết.
“Leo.” Tử Du nhẹ giọng.
Tống Mộ Triết khẽ mím môi và im lặng.
Sốc hơn cả họ là ba anh em nhà họ Mạnh.
Ánh mắt của họ nhìn vào Tống Vân Khanh, còn nhìn về phía hai đứa nhỏ bị kéo về bên cạnh.
Mạnh Văn sải bước tiến về phía Tống Vân Khanh, đứng vững trước mặt cô.
“Vân Khanh, là em sao?” Mạnh Văn nhìn. khuôn mặt thân quen run rẩy hỏi.
Cơ thể căng thẳng của Tống Vân Thanh đột nhiên thả lỏng, thở dài một hơi, kế hoạch không thể đuổi kịp được sự thay đổi, những chuyện muốn từ từ, những người muốn từ từ gặp, trong. chốc lát lại tụ tập đầy đủ.
“Anh Văn.” Cô nhẹ nhàng đổi giọng.
“Đúng là em sao?” Mạnh Văn kéo cô gần lại ôm vào lòng.
Mộ Hi Thần liền kéo anh ta ra, tiếp tục kéo lấy tay của Tống Vân Khanh.
'Tống Vân Khanh thấy vậy liền đẩy anh ra, chạy tới bên của Tử Du.
Mộ Hi Thần vội vã đuổi theo, súng của Tử Du ghì sát thái đương và nói: “Không được động!”
MộHi Thần nhẹ nhàng quay đầu, nhìn về hướng Tử Du ánh mắt lóe lên tỉa máu.
Mạnh Dương và Mạnh Ngọc nhìn rất thân thiết, Mạnh Ngọc liền hét lên: “Hi Thần, cậu bình. tĩnh, đừng nóng.”
“Vận Khanh, Vân Khanh, mau kêu người của cô rút lại súng, đừng kích động!” Mạnh Dương vội vã hét lên.
'Tống Vân Khanh nhìn qua Mộ Hi Thần: “Tử Du!"
'Tử Du từ từ bỏ súng xuống.
Một âm thanh phanh xe chói tai, còn chưa kịp dừng thì trên xe đã có hai người nhảy xuống: “ Skye!"
“Chú Viễn!”
“Chú Diệp!”
Hai đứa nhỏ liền lao về phía hai người và hét lớn.
“Diệp? Thượng Quan?” Mạnh Ngọc kinh ngạc nhìn về phía hai người đó.
'Skye, cô không sao chứ?" Diệp Tu Văn trực tiếp đi về phía của Tống Văn Khanh thăm dò cô.
“'Sao anh lại tới đây?” Tống Vân Khanh có chút ngạc nhiên.
'Thượng Quan Viễn trả lời: “Leo thông báo cho tôi mọi người gặp phải rắc rối ở sân bay, chúng tôi vội vã tới đây, mọi người đã đi rồi, tôi đi cùng với Leo đi theo máy theo dõi tới đây.”
Ánh mắt của Diệp Tu Văn nhìn lên cơ thể của 'Tống Mộ Triết, lại nhìn qua Tống Vân Khanh và Mộ Hi Thần, đột nhiên thấy lòng cay đắng.
Nằm trong lòng của Nina, Tống Mộ Nhược duỗi tay ra để cho Diệp Tu Văn ôm.
“Tu Văn đuỗi tay ra ôm, nhưng lại bị Mộ Hi Thần nhanh tay giành lấy, tiếp theo nói: “Đừng đụng vào con tôi!”
Tay của Diệp Tu Văn dừng lại, ánh mắt khó hiểu.
Tống Mộ Nhược đột nhiên được Hi Thần ôm, anh cũng không có phản ứng gì, ngược lại nhìn thấy ánh mắt đỏ của Hi Thần lại ngạc nhiên: “Đại soái, mắt của chú làm sao
'Tay của cô bé nhẹ nhàng che lên mắt của Mộ Hi Thần.
Đôi bàn tay nhỏ bé, mềm mại, nhẹ nhàng đặt lên mắt của Hi Thần.
Luồng khí lạnh xung quanh Mộ Hi Thần đột nhiên lắng xuống.
“Mắt đỏ như vậy, có phải là rất đau đúng, không?” Tống Mộ Nhược rút tay ra, thổi nhẹ lên đôi mắt nhắm nghiền của Mộ Hi Thần.
“Cháu thổi cho chú, thổi một chút là sẽ khỏi thôi.”
'Toàn bộ ánh mắt đều đồn vô hai người họ.
Đôi mắt của Mộ Hi Thần dần dần nhắm lại, cô gái nhỏ bé nằm trong lòng nhẹ nhàng thổi hơi cho anh.
“Chú mở mắt ra xem, có phải là không còn đau nữa?” Tống Mộ Nhược nhẹ nhàng vỗ vào mặt của Mộ Hi Thần.
Mộ Hi Thần từ từ mở mắt ra.
“A, đúng là không còn đỏ nữa!” Tống Mộ Nhược rất vui nói.
“Mẹ ơi, mắt của đại soái không còn đỏ nữa.” Ánh mắt của cô bé nhìn vào Tống Vân Khanh.
'Tống Vân Khanh đương nhiên là thay đổi ánh mắt nhìn Mộ Hi Thần, lặng lẽ kinh ngạc, cười miễn cưỡng với người con gái này: “Moon, đi qua bên mẹ, có được không nào?”
“Được!” Tống Mộ Nhược muốn xuống, Mộ 'Thần không nỡ vội vã ôm lấy cô bé.
“Con tên là Moon?” Giọng nói của cô nhẹ nhà tránh làm cho cô bé sợ hãi.
'Tống Mộ Nhược gật gật đầu, nói với Hi Thần: “Mẹ con là Skye, có phải rất đẹp đúng không? Chú có thích không?Anh trai nói là con không thể để chú làm bố được, như vậy thì mẹ sẽ không cần cháu nữa, cháu nghĩ ra một cách hay, chú theo đuổi mẹ cháu đi, nếu như mẹ đồng ý, thì cháu có thể gọi là bố rồi?”
“Moon!”
“Moon!”
Tống Vân Khanh và Tống Mộ Triết cùng. gọi.
'Tống Mộ Nhược thè lưỡi, muốn xuống dưới đất.
Mộ Hi Thần để cô bé xuống, ngồi xổm xuống: “Moon, chú và mẹ cháu có điều cần phải nói, cháu và anh trai đi qua bãi biển chơi được không? Phía trước căn nhà này có một bãi cát.”
'Tống Mộ Nhược quay đầu nhìn những người lớn đang nghiêm túc nhìn xung quanh, ánh mắt dừng lại trên người mẹ: "Mẹ."
Mộ Hi Thần đứng dậy, bình tĩnh nói với mọi người: “Mọi người vào bên trong nói chuyện đi”