Trình Ly Nguyệt lần đầu tiên để con đi xa mình và đi lâu như vậy, do đó trong lòng cô không khỏi nhớ con.
"Hôm nay anh có cần lên công ty không?"
"Không có việc gì quan trọng cả, anh không lên." Cung Dạ Tiêu bây giờ chuyên tâm ở bên cô, nếu như chỉ là những công việc bình thường không có quyết sách gì quan trọng cần anh đưa ra ý kiến, thì anh đều có thể ở nhà hoàn thành.
Trình Ly Nguyệt nghe xong liền hạnh phúc dựa vào ngực anh: "Đi dạo cùng em nhé!"
"Được thôi! Em muốn làm gì anh cũng ở bên em."
Hai người ăn sáng xong, Cung Dạ Tiêu liền dắt Trình Ly Nguyệt xuống lầu, vệ sĩ của anh đã đợi sẵn, mặc đồ bình thường ẩn mình trong đám đông di chuyển theo họ, vệ sĩ bảo vệ họ ở mọi hướng.
Cung Dạ Tiêu cùng cô đi dạo ở công viên gần đó, nơi này có một hồ nước nhân tạo, cảnh sắc xung quanh rất đẹp, Trình Ly Nguyệt rất vui, nắm tay anh đi dạo ở đây sẽ có cảm giác vô cùng lãng mạn.
"Đi thêm một lát nữa chúng ta có thể tới tiệm bánh ngọt."
"A?" Trình Ly Nguyệt ngẩng đầu nhìn anh: "Tại sao lại phải tới tiệm bánh ngọt?"
"Em quên rồi sao? Tối qua em nói muốn ăn bánh ngọt."Cung Dạ Tiêu véo nhẹ lên mũi cô.
Trình Ly Nguyệt ngẫm nghĩ một lát, có chút mơ hồ, tối qua cô nói muốn ánh bánh ngọt sao? Cô thực sự hay quên đông quên tây rồi, cô gật đầu: "Vâng, em cũng đang muốn ăn!"
Cung Dạ Tiêu dắt tay cô đi về phía một cửa tiệm gần đó, trước cửa tiệm bánh ngọt này, Trình Ly Nguyệt ngắm nhìn những miếng bánh trái cây thơm ngon được bày biện trong tủ, không khỏi nuốt nước miếng, lâu lắm rồi cô chưa được ăn, cô giống như một cô bé bị bơ và mousse thu hút.
"Muốn ăn loại nào? Em chọn đi!" Cung Dạ Tiêu mỉm cười nhìn vẻ mặt như mèo ham ăn của cô.
Trình Ly Nguyệt nói hai món mình yêu thích với nhân viên phục vụ, nhân viên liền lấy ra cho cô, bên cạnh có ghế ngồi thưởng thức tại chỗ, Cung Dạ Tiêu liền ngồi xuống cùng cô, Trình Ly Nguyệt lại gọi thêm một cốc sữa, Cung Dạ Tiêu gọi một cốc cà phê.
Trình Ly Nguyệt cầm thìa ăn bánh black forest, sau đó ngẩng đầu nhìn người đàn ông ở đối diện: "Anh có ăn một miếng không?"
"Em ăn đi!" Cung Dạ Tiêu nho nhã cầm ly cà phê lên nhìn cô.
Trình Ly Nguyệt tinh nghịch đứng dậy, cầm thìa đút cho anh một miếng, Cung Dạ Tiêu liền ghé người lại để ăn.
Trình Ly Nguyệt khá đắc ý, tiếp tục ngồi xuống ăn.
Cô không biết rằng mấy cô gái ở các bàn xung quanh đang nhìn mình bằng ánh mắt vô cùng ngưỡng mộ. Trời ơi, người đàn ông của cô ấy thật đẹp trai! Thật quyến rũ! Đẹp trai vượt tầm thế giới!
Những cô gái ngồi trong tiệm cà phê đều trang điểm rất xinh đẹp, cho dù họ lớn tiếng cười nói những mong Cung Dạ Tiêu để ý tới mình nhưng kế hoạch của họ không thành công.
Vì trong đôi mắt anh chỉ có người con gái ngồi ở đối diện, điều này khiến các cô gái khác cảm thấy vô cùng thất bại, cô gái kia cũng xinh đẹp không còn gì để nói.
Trình Ly Nguyệt có để ý tới bọn họ nhưng vẻ mặt cô thản nhiên như không, cô biết dù có vô số các cô gái xuất hiện cũng không thể nào cướp đi người đàn ông của cô được.
Hơn nữa, cô cũng không sợ! Nếu có thể cướp được thì đã không phải là của cô.
Trình Ly Nguyệt ăn xong lại tới trung tâm mua sắm ở gần đó dạo một vòng, Trình Ly Nguyệt chọn mua một vài bộ đồ, Cung Dạ Tiêu xách giúp cô, hai người đi theo đường cũ về hướng căn hộ, thời gian như vậy thật thư thái và tuyệt vời.
Ba ngày sau.
Đất nước này xảy ra một việc trong đại, tổng thống mới kế vị rất được người dân yêu mến và ủng hộ, anh được trên chín mươi phần trăm người dân ủng hộ tín nhiệm.
Trình Ly Nguyệt cùng Cung Dạ Tiêu theo dõi anh trai mình bước lên chức vị tổng thống, thầm vui mừng chúc phúc cho anh, cũng hy vọng con đường chính trị của anh thuận lợi không gặp khó khăn gì cả.
Chớp mắt một tuần qua đi.
Tịch Phong Hàn dọn vào sống trong phủ tổng thống, anh ngoài bận việc chính sự quốc gia ra thì vẫn không từ bỏ việc tìm kiếm Hỏa Hỏa, điều khiến mọi người ngạc nhiên là, suốt một tuần qua đội tìm kiếm đã men theo dòng sông tìm xuống hạ du nhưng vẫn không phát hiện ra thi thể của Hỏa hỏa, cô giống như biến mất khỏi dòng sông.
Do nhảy xuống sông có rất nhiều biến số, cho dù không tìm được thì cũng chỉ có thể lấy làm tiếc nuối.
Tịch Phong Hàn đành phải ra lệnh từ bỏ, nhưng vẫn sai thuộc hạ lưu ý các nhánh sông phía hạ lưu, và tình hình vớt xác thời gian gần đây, bất cứ nơi nào có khả năng tìm được đều nhất định không được phép bỏ qua.
Tịch Phong Hàn bây giờ chỉ có thể nghĩ về người con gái vào ban đêm, bởi ban ngày anh sẽ không có thời gian để nghĩ về chuyện riêng tư, công việc chính sự chất chồng chờ anh đưa ra quyết sách.
Trình Ly Nguyệt và Tiểu Trạch ngày nào cũng phải gọi điện video một lần, hỏi cậu ở bên đó có vui không, hôm nay làm gì, ăn cơm thế nào, cậu nhóc trong video để lộ hàm răng sữa thẳng tắp, cười nói rất vui vẻ.
"Mami, hôm nay con đi cho ngựa ăn, Tiểu Bạch rất ngoan, rất đáng yêu, thỏ của bà sinh được một ổ thỏ con."
"Vậy con hãy chăm sóc chúng cẩn thận."
"Con biết rồi."
"Nhớ là đừng chạy nhảy lung tung, nhất định phải chơi trong tầm mắt của ông bà và các chú vệ sĩ đấy!"
"Vâng! Con nhớ rồi."
"Chơi vui vẻ, con còn rất nhiều thời gian!"
"Tạm biệt mami!"
Trình Ly Nguyệt nhìn cậu bé nóng lòng muốn đi chơi cô liền bật cười nói tạm biệt và tắt video đi. Cung Dạ Tiêu làm việc trong thư phòng, thời gian của cô dùng để đọc sách, cô cầm cuốn sách giáo dục con cái lên bổ sung thêm một ít kiến thức.
Cô đọc mãi đọc mãi bỗng nhiên bên cạnh có thêm một cốc sữa nóng, Trình Ly Nguyệt ngẩng đầu, Cung Dạ Tiêu cúi người hôn lên trái cô: "Đừng đọc quá lâu, đừng để mệt quá."
"Không sao." Trình Ly Nguyệt bật cười, anh ngồi xuống cô cũng đặt sách xuống, chui vào lòng anh.
Cung Dạ Tiêu ôm lấy cô, hôn nhẹ lên tóc cô: "Có muốn ra nước ngoài chơi không?"
"Muốn, anh muốn đưa em đi đâu?"
"Em muốn đi đâu chơi?"
"Em muốn tới bờ biển để chơi."
"Ở nước M có một bờ biển rất sạch sẽ, anh sẽ dẫn em tới đó chơi."
"Vâng, khi nào thì đi?"
"Mai!"
Trình Ly Nguyệt giật mình vì điều bất ngờ này, cô vui sướng ôm lấy anh: "Vâng, được thôi! Vậy mai chúng ta sẽ đi chơi."
Cung Dạ Tiêu cũng không muốn khiến cô quá gò bó, khó khăn lắm con trai mới không ở bên cạnh, anh cũng chưa từng cùng cô đi nước ngoài chơi bao giờ, bây giờ công ty anh đang trong tầm ổn định, anh có thể dành nhiều thời gian để đưa cô đi chơi.
"Đừng kích động quá, như vậy không tốt cho em bé." Cung Dạ Tiêu khẽ quen một câu.
Trình Ly Nguyệt lập tức mỉm cười: "Em biết rồi, nhưng em thực sự rất vui, tin rằng bé con cũng vậy."
Cung Dạ Tiêu nhẹ nhàng vuốt ve bụng cô: "Anh rất mong công chúa nhỏ sẽ nhanh chóng chào đời để anh xem con giống anh hay giống em."
"Con gái đều giống bố."
"Không, con gái giống em."
Trình Ly Nguyệt mỉm cười nói: "Con sẽ tập trung mọi ưu điểm của chúng ta.
"Con chắc chắn sẽ có đôi mắt trong veo giống như em vậy, tình yêu của anh." Nói xong Cung Dạ Tiêu liền hôn cô, Trình Ly Nguyệt mỉm cười nhắm mắt, mặc cho anh hôn cô.