"Cô ấy là trợ lý của tôi, cô ta sẽ có trách nhiệm trông coi tốt Tiểu Trạch thôi." Trình Ly Nguyệt phản bác, lời nói của người đàn ông này, thật là không thích nghe.
"Tóm lại, từ bây giờ, sự an toàn của con tôi nhất định sẽ phụ trách, nếu như cô muốn đi làm, cô cứ đi, con cứ giao cho tôi." Khuôn mặt anh tuấn của Cung Dạ Tiêu rất nghiêm.
"Mami, mami đi làm đi! Con theo ba được rồi, con còn nhiều chuyện muốn nói với ba nữa!" Cậu nhóc cũng không muốn rời xa ba.
Trình Ly Nguyệt thật sự có một chút hấp tấp muốn kéo nhóc con đi, nhưng mà, Thẩm Quân Dao đang thúc giục, cô không thể không qua đó một chuyến, cô nghiến răng nói, "Được, vậy hết giờ làm mami quay lại đón con."
"Không cần đâu, tôi sẽ đưa con về nhà, còn tài xế của tôi sẽ đến đón cô về nhà tôi" Cung Dạ Tiêu một bước cũng không muốn rời xa cậu nhóc.
Trình Ly Nguyệt giận cực kỳ, nhưng trước mặt con, lại không tiện thể hiện, vì từ khi còn nhỏ cô đã không nhẫn tâm biểu hiện sự phẫn nộ tức giận trước mặt con.
"Được thôi!" Trình Ly Nguyệt chỉ còn cách thỏa hiệp, sau đó, nhìn thẳng vào người đàn ông khí chất hơn người, cao quí phi phàm, căn dặn một tiếng, "Không được để tiểu Trạch ăn uống bậy bạ, còn nữa, máy điều hòa ở đây hơi lạnh, chỉnh lớn lên chút."
Cung Dạ Tiêu lông mày xoắn lên, người phụ nữ này lại dám quản anh nữa.
"Yên tâm, tôi tuyệt đối đủ khả năng chăm sóc con tôi." Cung Dạ Tiêu không vui nói, người phụ nữ này sao mà phiền phức đến vậy?
"Tốt nhất là vậy"nói xong, lúc Trình Ly Nguyệt sắp đi, còn tặng cho tiểu Trạch một nụ cười rất dịu dàng, "Con à, lát nữa gặp nha."
Cậu nhóc tặng lại một nụ hôn gió, "Mami đi đường cẩn thận nha"
Trình Ly Nguyệt gật đầu nhanh chân đi ra cửa.
"Baba có thể cho tài xế của ba chở mami đi một đoạn được không?" Cậu nhóc lập tức thương mẹ mệt nhọc khó đón xe, nói với ba.
Bây giờ bất kì yêu cầu gì của con, Cung Dạ Tiêu đều không hề cự tuyệt, anh nhất thiết dùng thời gian ngắn nhất để lấy lòng được con.
"Được." Cung Dạ Tiêu nhếch miệng cười, lấy điện thoại ra gọi số điện thoại cho tài xế chuyên dụng, "Đi ra cửa trước chở một cô gái mặt bộ âu phục màu xám, cô ta tên Trình Ly Nguyệt, anh đợi cô ta làm việc xong, tối đến chở về lại nhà tôi."
Trình Ly Nguyệt từ tòa nhà Cung Thị đi ra, thì thấy có một người đàn ông trung niên cười đón cô, "Xin hỏi là Trình Ly Nguyệt tiểu thư phải không? Tôi là tài xế của ngài Cung Dạ Tiêu, ngài kêu tôi chở cô đi."
Trình Ly Nguyệt giật cả mình, vô thức nhìn lên cái cao ốc thu nhỏ dưới bầu trời, người đàn ông đó có lòng đến vậy sao?
Trình Ly Nguyệt nhìn thời gian, hiện giờ đón xe cũng không dễ gì, bèn gật đầu nói, "Được, làm phiền rồi."
Có xe chuyên dụng ngồi, cô tại sao lại phải cự tuyệt chứ?
Nói xong địa chỉ, tài xế rất nhanh chở cô ấy đến nơi, sau đó, lúc xuống xe, anh ta nói với cô, "Trình tiểu thư, tôi sẽ ở đây đợi cô, tối nay, ngài Cung kêu tôi chở
cô về nhà của ngài."
Trình Ly Nguyệt chỉ giận Cung Dạ Tiêu, cái thứ tự cao điên khùng, đàn ông không có phong độ, cô đối với người khác vẫn rất lễ phép, cô gật đầu cười, "Được ạ, cám ơn nhiều."
Trình Ly Nguyệt bước nhanh đến quán cà phê, đến cái phòng được chỉ định, thì thấy Linda đang ngồi trên ghế sofa, còn kế bên là Thẩm Quân Dao trên người một bộ váy màu đỏ quý phái ngồi ở đó, đôi chân kiêu ngạo đưa lên, trong tay cầm ly rượu vang đỏ đang hưởng thụ.
"Đến rồi!" Thẩm Quân Dao cười lạnh lùng một tiếng, nói xong, nói với Linda kế bên, "Tôi muốn cùng với thiết kế Trình nói chuyện riêng, làm phiền cô về trước được không?"
Linda gật gật đầu, ánh mắt hướng về Trình Ly Nguyệt cổ vũ, cô cùng trợ lý rời khỏi trước.
Đóng cửa phòng lại, Thẩm Quân Dao cười lên, nhìn vào dáng người phong trần của Trình Ly Nguyệt, có chút đắc ý nói, "Trình Ly Nguyệt, xem xem hình dáng cô hiện giờ, thiệt là làm tôi thấy thật tội nghiệp á!"
Trình Ly Nguyệt ngẩng mặt nói, "Xin hỏi cô có cách nhìn gì đối với bản thiết kế của tôi không?"
Thẩm Quân Dao hứ một tiếng, cười lạnh lùng cứng rắn nói, "Cô đây là thiết kế gì đây? Tôi thấy thiết kế của học sinh tiểu học còn tốt hơn cô đó, bản thảo như vậy của cô, còn muốn tôi ra mấy triệu tệ để mua?"
======
End chương 29