"Trong nhà chỉ có con và mami,hai người thôi, mami con nói cũng không biết baba con trông như thế nào, còn một người dì con nói con rất giống chú, nên con nghĩ chú có khi nào là baba con không?"
Nhóc con dùng đôi mắt ngây thơ trong sáng nhìn anh, qua đó cũng do thám. Trên thế gian này, sạch sẽ nhất chính là đôi mắt thuần khiết của trẻ em.
Bức tường thành trong lòng Cung Dạ Tiêu khi bị đôi mắt này nhìn chăm chú thì bắt đầu nứt ra từng chút một, anh không ngờ mình lại có cảm giác mãnh liệt rằng đứa trẻ này là của anh thì tốt biết bao.
Trình Vũ Trạch cắn môi dưới, hơi thất vọng, hiển nhiên là mục đích cậu đưa lý lịch của mami thất bại rồi. Tuy nhiên, cậu có chút không cam tâm, chỉ thấy đôi tay nhỏ của cậu đột nhiên giựt lấy tóc mình, một lúc sau, vài sợi tóc đen ngắn bị cậu nắm trong tay, và cậu đặt chúng phía trên tờ sơ yếu lý lịch, "Chú à, đây là tóc của con, trên tóc này có DNA của con, nếu chú có thời gian thì có thể kiểm tra không? Nói không chừng chúng ta thực sự là cha con đó! Con phải về rồi, nếu không mami tìm không thấy con sẽ lo lắng lắm."
"Nhà con ở đâu? Ta kêu người đưa con về."
"Kia kìa, tòa nhà đối diện chính là nơi mami con làm việc, rất gần, không cần đâu ạ"
Trình Vũ Trạch nói xong, lại nhìn tờ sơ yếu lý lịch của mami nói, "Chú à, chú có thể suy nghĩ lại, mami của con thực sự rất xinh đẹp đấy, lại tháo vát nữa! Không lấy mami chú sẽ hối hận đấy."
Nói xong, không đợi Cung Dạ Tiêu đang bất ngờ kịp phản ứng gì thì cậu nhóc đã chạy về phía cửa, nhón đôi chân nhỏ mở cửa đi ra.
Đôi mày dài của Cung Dạ Tiêu xoắn thành một sợi dây, nhìn mấy sợi tóc ngắn màu đen trên tờ giấy A4, anh rơi vào trạng thái suy tư. Xưa giờ anh chưa bao giờ lãng phí thời gian vào việc vô nghĩa, ví dụ như, anh gần như có thể khẳng định không hề có quan hệ gì với đứa trẻ này. Vì thế, nhìn mấy sợi tóc ngắn này, anh đang nghĩ là đem chúng cùng với tờ sơ yếu lý lịch ném vào sọt rác, hay là thật tình lãng phí chút thời gian đi kiểm tra DNA đối chiếu.
Đúng vào lúc này, trợ lý Nhan gõ cửa, đẩy cửa bước vào, trong tay cô ôm một xấp tài liệu. "Cung Tổng, đây là một số giấy tờ khá gấp, phiền anh ký tên." Nói xong, trợ lý Nhan vô cùng tự giác chuẩn bị rời khỏi.
"Đợi một chút." Phía sau, giọng nói trầm ấm gọi cô.
Trợ lý Nhan lập tức quay người nhìn anh ta, "Cung Tổng còn gì căn dặn không?"
Chỉ thấy Cung Dạ Tiêu đưa tay nắm lấy mấy sợi tóc mai của mình, ra sức giựt lấy bốn năm sợi, anh lấy khăn giấy trên bàn lần lượt gói riêng tóc của anh và của Trình Vũ Trạch lại, đưa cho cô, "Đem đi bệnh viện tiến hành kiểm tra DNA, đưa cho tôi báo cáo chi tiết."
Trợ lý Nhan lập tức kinh ngạc đón lấy, nhưng vẫn gật đầu nói, "Vâng ạ, tôi bây giờ đi ngay."
Anh bạn nhỏ Trình Vũ Trạch chay về công ty mami với tốc độ nhanh nhất, khi cậu đẩy cửa thì nghe thấy tiếng người nghị luận rì rầm. "Con trai của Trình thiết kế gia không thấy rồi, cậu có thấy không? Vừa nãy cô ấy vô cùng lo lắng tìm khắp quanh một lượt
rồi!"
"Tôi không thấy! Đứa trẻ nhỏ như thế thì đi đâu được chứ? Chắc chắn rất nguy hiểm rồi!"
Trình Vũ Trạch nghe vậy lập tức chạy đến trước mặt hai cô nhân viên, "Dì ơi, mami con đang tìm con sao?"
"Trời đất! Bé ngoan, tại sao con lại ở đây! Mau đi tìm mami con đi, mami con lo lắng đến sắp mắc bệnh tim luôn rồi." Cô nhân viên tức khắc nắm tay cậu dẫn về phía phòng làm việc của Trình Ly Nguyệt.
Trình Ly Nguyệt đang lo lắng đến độ muốn báo cảnh sát, thì nghe thấy một giọng trẻ con hân hoan kêu cô, "Mami, con ở đây, con ở đây."
Trình Ly Nguyệt quay đầu nhìn cậu nhóc, nét mặt bị dọa đến trắng bệt, lập tức nghiêm khắc, "Tiểu Trạch, con đi đâu rồi? Mami không phải đã dặn con là không được chạy lung tung sao? Con muốn dọa mami chết khiếp à?" Nói xong, nước mắt cô cũng có vẻ sắp chảy ra.
"Mami, con xin lỗi, con xin lỗi, lần sau con không dám chạy lung tung nữa đâu." Nước mắt xót ruột của cậu nhóc chảy ra rồi.