Mặt Trình Ly Nguyệt vẫn ứng đỏ, nói cho cùng giữa hai người họ chắc chắn sẽ phát sinh ra chuyện kia, chỉ là sớm hay muộn thôi.
"Lại đây, hôn chúc ngủ ngon tôi nào." Cung Dạ Tiêu trầm thấp ra lệnh, chuyện này vẫn còn trong thời gian có hiệu lực nên hẳn phải sử dụng quyền lợi của hắn.
Trong khoảng thời gian này, Trình Ly Nguyệt gần như quên chuyện này rồi, nhưng hình như đúng là vẫn chưa hết hiệu lực thật.
Cô chỉ dành đứng dậy, đi đến trước mặt hắn, hắn vẫn quá cao như vậy, cô lại không mang giày cao gót nên chỉ cao tới cổ hắn thôi.
Trình Ly Nguyệt đang muốn bảo hắn cúi thấp đầu xuống một chút, nhưng nào ngờ ánh mắt của ai đó đã tràn đầy ý cười, bàn tay hắn nâng lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của có rồi áp sát khuôn mặt tuấn tú của hắn vào.
Trình Ly Nguyệt lập tức căng thẳng nhắm mắt lại, chờ đợi nụ hôn của hắn rơi xuống.
Thế nhưng, mãi vẫn không thấy gì, cô không khỏi mở mắt ra, lúc mở mắt bắt gặp luôn đôi mắt đầy vui vẻ đang nhìn có rồi suy nghĩ gì đó của hắn.
"Thế nào? Bắt đầu đang mong đợi nụ hôn của tôi rồi sao?" Cung Dạ Tiêu khàn khàn hỏi.
Trình Ly Nguyệt lúng túng, có chút tức giận hỏi: "Có muốn hôn hay không?"
"Muốn..." Ngữ điệu của hắn cực kì trầm, môi mỏng triền miên đặt lên môi cỏ, ôn nhu mút vào, thân thể Trình Ly Nguyệt như có một dòng điện chạy qua, bị hắn hôn đến run rẩy.
Một cái hôn mà kéo dài hơn khoảng hai phút, Cung Dạ Tiêu mới buông cô ra, sau đó hắn búng lên trán cô một cái: "Được rồi, đừng làm việc quá muộn, nghỉ ngơi sớm đi."
"Chờ một chút, quà của anh." Nói xong, Trình Ly Nguyệt đưa túi quần sịp cho hắn.
"Cám ơn, tôi sẽ mặc vào ngày đầu tiên." Cung Dạ Tiêu cười ám muội.
Trình Ly Nguyệt không kìm chế được liền đỏ ứng mặt, đợi hắn đi rồi, cô mới lấy lại được chút tinh thần, đóng cửa lại, quay về bàn làm việc, cô làm gì còn tâm trạng làm việc chứ? Đầu cô bị nụ hôn khi này của hắn phong tỏa rồi.
Nhưng khoảng mười phút sau, có cố gắng ép bản thân mình bình tĩnh lại để tiếp tục về bản phác họa, làm việc một mạch đến 12 giờ đêm, cô mới mệt đến mức bò lên giường nghỉ.
Một ngày mới, lại bắt đầu vào sáng sớm.
Mỗi ngày đều có ý nghĩa là bắt đầu cho những khởi đầu mới.
Trình Ly Nguyệt vươn người một cái, liền rời giường đi thăm con trai, tiểu Trạch trời sinh ăn ngoan ngủ kĩ, thân thể khỏe mạnh, rất ít khi bị ốm, chắc là do được thừa hưởng gen trội.
Trình Ly Nguyệt giúp nó rửa mặt thay quần áo, hiện tại Tiểu Trạch phải đi học nhưng thực ra là vô lo vô nghĩ, không phải học điều gì cụ thể. Mà Tiểu Trạch vẫn còn nhỏ, bồi dưỡng đạo đức tư tưởng mới là bước đầu tiên.
Đưa Tiểu Trạch đến trường, Cung Dạ Tiêu còn mời cô ăn sáng. Sau khi ăn xong, Trình Ly Nguyệt vội lấy ra mấy bản phác họa đã vẽ tối qua, tâm trạng khá nhẹ nhõm. Cô đến phòng làm việc của Linda, đặt bảo thảo xuống, lúc đi ra cô liền thấy Linda đang dẫn một người phụ nữ giàu sang bước tới.
Trình Ly Nguyệt ngẩng đầu nhìn lên, cảm thấy có chút quen mặt, lại nhìn thêm lần nữa, có không khỏi ngẩn người, đây không phải là mẹ của Thẩm Quân Dao sao? Sao bà ta lại đến đây?
Nhưng Linda không biết, nở nụ cười đón chào nói: "Thẩm phu nhân, cảm ơn bà đã lựa chọn công ty chúng tôi, không biết bà có yêu cầu gì đặc biệt không?"
"Tôi nghe nói nơi này của các cô có một nhà thiết kế tên Trình Ly Nguyệt, tôi muốn mời cô ấy thiết kế cho tôi." Đôi mắt bà Thẩm đong đưa thì nhìn thấy Trình Ly Nguyệt ở phía trước, ánh mắt tràn đầy kinh ngạc. Quả nhiên, sau bốn năm không gặp, Trình Ly Nguyệt thật khiển người ta mở rộng tầm mắt.
Lynda cũng nhìn thấy cô, liền nghênh đón: "Ly Nguyệt, có khách quý tìm cô."
"Mời vị phu nhân đây đến phòng làm việc của tôi nói chuyện!" Trình Ly Nguyệt không hào hứng nói, có thầm nghĩ, mẹ của Thẩm Quân Dao tuyệt đối không đến để đặt đơn hàng.
"Ồ! Vị này là nhà thiết kể Trình Ly Nguyệt sao? Nhìn người cũng không có bản lĩnh gì lớn lắm mà tính cách lại kiêu căng như vậy, lẽ nào cô không biết khách hàng là thượng đế sao?" Bộ mặt thật của bà Thẩm lập tức lộ ra, hôm nay chắc chắn bà ta đến đây để gây chuyện.
Linda ngẩn ra, vội hoà giải nói: "Thẩm phu nhân, bà hiểu lắm rồi, thiết kế Trình của chúng tôi không hề có ý tranh luận với bà."
"Linda, vị phu nhân này chính là mẹ của Thẩm Quân Dao phu nhân." Trình Ly Nguyệt nói với Lynda để tránh cô không hay biết gì.
Linda vừa nghe xong thì chợt ngẩn người, nếu như mẹ của Thẩm Quân Dao tìm Trình Ly Nguyệt thì chắc chắn không có ý gì tốt rồi!
"Ồ! Cô còn trẻ nên không biết tôn trọng người khác đúng không? Ăn nói kiểu gì vậy? Chẳng qua chỉ là một nhà thiết kế nhỏ bé mà lại dám coi thường người khác như vậy."
"Thẩm phu nhân, xin hỏi bà đến đây là có việc cần làm phải không?" Trinh Ly Nguyệt cứng rắn đả kích tinh thần bà ta.
"Đương nhiên là tìm có để thiết kế trang sức rồi."
"Được, xin hỏi bà có yêu cầu gì không?"
"Tôi có thể có yêu cầu gì chứ? Nếu như tôi có thể thiết kế thì tìm cô làm gì?" Bà Thẩm cười lạnh một tiếng rồi lại nói với Trình Ly Nguyệt:
"Tôi cho có mười ngày, cô phải thiết kế mười bản phác họa cho tôi chọn."
"Thẩm phu nhân, có lẽ bà không biết thiết kế bản phác họa là một việc khá phức tạp, mười ngày e rằng không thể vẽ ra nhiều bản phác họa như vậy." Linda cười giải thích.
"Tôi muốn mười bản phác họa."
"Vậy được rồi! Mời Thẩm phu nhân giao tiền đặt cọc! Mười ngày sau tôi sẽ đưa cho bà mười bản phác thảo, mỗi bản phác thảo của tôi đều phải đặt cọc năm mươi vạn." Trình Ly Nguyệt bình tĩnh nói.
"Cái gì? Tiền đặt cọc?"
"Đúng vậy, nếu không tôi không thể phí công tốn sức vẽ bản thảo được, mà đến lúc đó bà cũng không thể nhận được!"
"Đặt cọc sau được không?"
Linda đứng một bên lập tức cười nói: "Căn cứ theo hợp đồng, nếu như bà chọn nhà thiết kế của chúng tôi thì phải trả toàn bộ tiền đặt cọc, đến lúc đó chúng tôi sẽ trả lại bà một nửa số tiền đặt cọc."
Sắc mặt của bà Thẩm lập tức thay đổi, nếu nói như vậy thì bà phải trả cho công ty này hai mươi năm vạn sao? Bà cười lạnh: "Các người đang cướp tiền sao? Công ty này làm ăn kiểu gì vậy?"
"Nếu như Thẩm phu nhân thấy không hợp lý, thì còn có rất nhiều công ty thiết kế khác đang đợi bà, còn công ty chúng tôi thì bắt buộc phải có điều kiện này." Trình Ly Nguyệt kiên quyết nói.
Hôm nay Thẩm phu nhân đến là để làm khó Trình Ly Nguyệt, thật không ngờ Trình Ly Nguyệt lại có cách để đáp trả, bà ấy chỉ dành nói: "Được rồi! Trình Ly Nguyệt, lần này tôi đến là để tìm cô đó, chúng ta nói chuyện một chút đi."
Trình Ly Nguyệt nhíu mày: "Tôi không rảnh, mời Thẩm phu nhân về đi!"
"Cô quyến rũ chồng của con gái tôi, chuyện này nên tính thế nào đây?" Giọng nói của Thẩm phu nhân vang vọng cả phòng làm việc.
Trình Ly Nguyệt đang chuẩn bị đi ra khỏi phòng làm việc thì chợt dừng lại, cô quay đầu lại nhìn chằm chằm bà Thẩm với ánh mắt lạnh lùng: "Bà đừng nói linh tinh."
Thẩm phu nhân lập tức cao giọng quát: "Tôi nói linh tinh cái gì? Cô dám quyến rũ chống trước, còn sợ tôi nói linh tinh sao? Hay là cô muốn tôi kể chuyện xấu hổ năm đó của cô cho mọi người cùng nghe?"
Tin tức này sẽ khiến phòng làm việc nổ tung mất, mà Trình Ly Nguyệt vừa mới được điều từ trụ sở chính xuống công ty mới, hơn nửa số nhân viên ở đây không quen biết cô, nhưng chuyện tình của cô và Cung Dạ Tiêu luôn khiến họ ngưỡng mộ. Lúc này, lại tuôn ra tin cô đã kết hôn? Lại còn quyến rũ chồng cũ? Còn cả chuyện sai lầm của năm đó nữa? Những thông tin này quả thực quá khủng khiếp rồi.
Gương mặt Trình Ly Nguyệt hơi đỏ lên, bà Thẩm nhìn cô với ánh mắt tràn đầy vẻ đắc ý: "Sao nào? Sợ rồi? Sợ đồng nghiệp trong công ty cô biết cô đã làm ra những chuyện kinh khủng gì rồi sao?"
"Thẩm phu nhân, nếu như bà đến chỉ để bêu xấu nhân viên của công ty tôi thì tôi có thể mới bảo vệ lên dẫn bà ra khỏi đây." Linda trầm mặt nói.
===
End chương 151