Dạ Nghiên Tịch và mẹ trò chuyện một lát, liền sốt ruột không tiếp tục ngồi được, trong lòng giống như có một dây thép đang siết chặt lấy tim cô. Cô nhất định phải về ngay tìm Phong Dạ Minh, cô muốn biết anh đã phạm phải lỗi gì?
Tại sao anh lại chưa bao giờ nói với cô?
"Mẹ, con đi gặp bạn của con." Dạ Nghiên Tịch đứng dậy nói.
"Là thiếu gia nhà họ Phong tới cùng con à!"
"Mẹ, sao mẹ biết anh ấy là thiếu gia nhà họ Phong?" Dạ Nghiên Tịch hiếu kỳ hỏi
Cung Muội Muội ngẫm nghĩ, nghiêm túc nói với con gái: "Nghiên Tịch, nói thật với mẹ, con thích cậu ta phải không?"
Dạ Nghiên Tịch nhìn sắc mặt nghiêm túc của mẹ, cô nghĩ ngợi một lát rồi quyết định tạm thời vẫn giấu chuyện này! Vì mẹ cô hỏi vậy nhất định có liên quan tới việc Phong Dạ Minh phạm lỗi gì đó.
"Chúng có là cặp bài trùng ăn ý." Dạ Nghiên Tịch nghiêm túc trả lời một câu.
Cung Muội Muội khẽ thở dài, giọng nói có phần dịu xuống: "Mặc dù mẹ hi vọng con có thể nhanh chóng tìm được một nửa của mình nhưng mẹ muốn con tìm một người vững vàng thận trọng giống như ba con khi còn trẻ, nhân phẩm của thiếu gia nhà họ Phong mẹ không rõ lắm nhưng hành sự chắc chắn rất nóng nảy, nguyên nhân lần này cậu ta bị phạt tới chỗ ba con là do đã phạm phải một lỗi lầm lớn."
Trong lòng Dạ Nghiên Tịch giống như có một mồi lửa đang thiêu đốt, cô mỉm cười: "Mẹ, con tới xem anh ấy thế nào rồi, anh ấy lạ nước lạ cái, con đi xem anh ấy có thiếu thốn gì không."
"Được, con đi đi!" Cung Muội Muội gật đầu nhìn bóng dáng vội vã của con gái, ánh mắt bà vẫn có chút lo lắng.
Dạ Nghiên Tịch tới trước một dãy ký túc xá, bên trong toàn là thành viên mới gia nhập, cô vừa nhìn đã thấy một người đàn em thân quen, cô liền gọi cậu ta lại: "Cho tôi hỏi một chút, người mới tới được sắp xếp ở đâu vậy?"
"Chị nói Phong Dạ Minh sao? Ở phòng cuối cùng." Nói xong cậu ta liền liền tò mò hỏi: "Chị, hai người có quan hệ gì vậy?"
"Đừng hỏi linh tinh." Dạ Nghiên Tịch mỉm cười nhìn cậu ta, khiến cậu ta lập tức gãi đầu, đỏ mặt bỏ chạy.
Dạ Nghiên Tịch bước về phòng ký túc xá cuối cùng, giơ tay gõ cửa.
Chả mấy chốc cửa phòng mở ra, Phong Dạ Minh đã tắm gội xong, thay một chiếc áo t-shirt và quần dài rằn ri, mái tóc đen ngắn vẫn còn đang ướt.
Dạ Nghiên Tịch hỏi anh: "Em có thể vào được không?"
Không biết tại sao, cách xa anh một bí mật, cô cảm thấy quan hệ thân mật của mình và anh lại xa cách một chút.
Tuy nhiên cô vừa dứt lời eo cô liền bị một cánh tay của anh ôm chặt, khi anh đóng cửa lại cũng đẩy cô tì sát vào cánh cửa sau lưng.
Dạ Nghiên Tịch bất chợt mặt đỏ bừng, nhịp tim tăng nhanh, nơi này không phải ở bên ngoài, đây là ở trong căn cứ, người ở đây đều quen biết cô vì thế bị anh tình tứ ôm thế này, cô cảm thấy rất bối rối.
"Chúng ta nghiêm túc nói chuyện." Dạ Nghiên Tịch ngẩng đầu lên thì bắt gặp ánh mắt si mê sâu hun hút của anh, cô thẹn thùng đẩy anh ra.
Ánh mắt Phong Dạ Minh nóng bỏng nhìn cô chăm chú, trong mắt anh có thêm chút băn khoăn: "Có phải em nghe bên ngoài nói xấu gì về anh? Định tới hỏi cho rõ ràng?"
Dạ Nghiên Tịch cả giận đẩy anh ra: "Vậy tại sao anh lại giấu em không nói?"
Cô bất giác cảm thấy hơi tức giận.
Quan hệ giữa họ vốn dĩ đã đi tới bức không gì có thể không nói, nhưng việc này từ đầu chí cuối anh vẫn không nói với cô.
"Xin lỗi." Phong Dạ Minh trầm giọng lên tiếng xin lỗi, có thể nói trong cuộc đời huy hoàng của anh, việc này chính là một vết nhơ, anh không muốn nói về nó, cũng né tránh không muốn nhắc tới.
Trái tim Dạ Nghiên Tịch vẫn mềm xuống, cô đẩy anh ra một chút, ngồi xuống giường của anh, ánh mắt bình tĩnh nhìn anh: "Vậy bây giờ anh có thể nói cho em biết được không? Em muốn biết mọi việc liên quan tới anh, em không cho phép anh có bất cứ điều gì giấu em."
Phong Dạ Minh buồn bã ngồi xuống, anh cắn môi như thể lấy hết dũng khí mới lên tiếng nói: "Anh bị giáng cấp tới đây, bị phạt tới đây bắt đầu lại từ một tân binh."
Dứt lời ánh mắt anh không dám nhìn sắc mặt Dạ Nghiên Tịch, chỉ sợ cô sẽ coi thường anh, hoặc thương hại anh.
Dạ Nghiên Tịch tiếp tục bình tĩnh nhìn anh, không có bất cứ thái độ gì về việc này, cô giơ tay ra nắm lấy tay anh: "Anh đã tới đây rồi vậy thì hãy bắt đầu lại từ đầu! Em tin anh, anh nhất định sẽ trở thành vương giả của đặc chủng binh, gây dựng lại truyền kỳ thuộc về anh."
Phong Dạ Minh lập tức nhìn lên, ánh mắt dâng trào niềm vui mừng, kích động, cảm giác được người khác tin tưởng, lên tiếng động viên chính là thứ anh cần nhất trong lúc này, và người nói ra điều đó chính là người con gái mà anh yêu thương nhất.
Còn có gì có thể khiến anh vực dậy đấu khí hơn lời cô nói?
"Được, anh nhất định sẽ cải tạo thật tốt, anh sẽ không khiến em thất vọng!"
Dạ Nghiên Tịch gật đầu, ánh mắt nhìn anh vẫn ngập tràn nghi hoặc: "Anh có thể nói cho em biết đã xảy ra chuyện gì với anh được không? Tại sao lại phạm phải lỗi lớn như vậy?"
Phong Dạ Minh trầm ngâm một hồi, ánh mắt không giấu nỗi đau lòng.
Dạ Nghiên Tịch nhìn thấu suy nghĩ của anh, có phải anh lại định giấu cô việc gì nữa?
"Đừng giấu diếm em bất cứ việc gì." Dạ Nghiên Tịch nói với anh.
Phong Dạ Minh nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt rõ ràng không phải nhìn phong cảnh mà là đang chìm đắm trong bí mật quá khứ giấu sâu trong tim.
Dạ Nghiên Tịch hơi ngạc nhiên nhưng vẫn kiên nhẫn chờ đợi, ánh mắt nhìn anh, không cho phép anh né tránh sự việc này.
"Nếu như anh nói cho em chân tướng sự thật, em có đồng ý giúp anh giữ bí mật này không? Chí ít tới hiện tại chỉ có một mình em biết được bí mật này."
Dạ Nghiên Tịch sửng sốt, cô phát hiện ra rằng trong thâm tâm người đàn ông này còn cất giấu rất nhiều việc, cô gật đầu: "Vâng, em hứa sẽ giúp anh giữ bí mật."
Không hiểu sao trong lòng cô dấy lên một dự cảm không lành, chân tướng của sự việc này sẽ rất đau lòng, có lẽ đây là chân tướng gây tổn thương cho anh.
"Trong nhiệm vụ bí mật ba tháng trước, anh vốn dĩ đi theo phương hướng ban đầu, nhưng có một người đã báo cho anh thông tin sai lầm, khiến đội anh dẫn đi không đi theo lộ tuyến cũ, suýt nữa bị đối phương tiêu diệt cả đội, mặc dù cuối cùng bọn anh đột phá được vòng vây nhưng sai lầm này do một tay anh gây ra, anh đồng ý chấp nhận trừng phạt."
Dạ Nghiên Tịch mở to mắt: "Là ai nói thông tin sai cho anh?"
"Là một người anh từng rất tin tưởng, nhưng từ từ cậu ta muốn thay thế anh, ngồi vào vị trí của anh."
Dạ Nghiên Tịch bất giác nắm chặt tay lại: "Nếu đã vậy tại sao anh không báo cáo rõ ràng với cấp trên, nói ra chân tướng sự việc."
Ánh mắt Phong Dạ Minh ánh lên nỗi buồn bã: "Em có biết không? Những người như bọn anh coi trọng nhất chính là tình anh em, tình cảm đó là tình cảm chân thực duy nhất mà bọn anh có được."
"Vì thế anh tha gánh toàn bộ trách nhiệm cũng không muốn khai ra anh ta?"
"Đầu tiên việc này cả đội chỉ có mình anh và cậu ta biết, nếu như anh khai ra cậu ta, cả đời này cậu ta coi như đi tong, còn anh vì đưa ra một quyết định sai lầm, dẫn tới sự cố phát sinh, cùng lắm anh chỉ bị phê bình khiển trách, cho dù anh về lại căn cứ học tập cũng còn có cơ hội trở lại với vũ đài trước đây của mình." Lời nói của Phong Dạ Minh thể hiện sự chấp nhận việc này.
"Anh ta tên là gì?" Dạ Nghiên Tịch hỏi.
Ánh mắt Phong Dạ Minh nài nỉ nhìn cô: "Anh không muốn nói ra." Anh muốn giữ lại bí mật duy nhất này.
Dạ Nghiên Tịch cắn môi, thở dài: "Anh có biết, người bên ngoài hiện đang nói gì về anh không? Tới ba em cũng có rất có thành kiến với anh, anh nên nói ra sự thật."
Phong Dạ Minh nhìn cô: "Nghiên Tịch, em có đồng ý đợi anh không? Đợi anh đứng lại vị trí trước đây của anh."
Dạ Nghiên Tịch bất giác ngạc nhiên nhìn anh: "Tại sao em phải đợi? Anh cho rằng bây giờ em xem thường anh?"
Phong Dạ Minh mỉm cười rầu rĩ: "Dù thế nào đi nữa, thân phận hiện nay của anh chắc chắn không xứng với em."
Dạ Nghiên Tịch lắc đầu nói: "Người khác nói sao em không biết, em chỉ biết em đã nhận định anh, cả đời này bất luận anh có thân phận gì anh cũng đừng hòng rời xa em."
Trong mắt Phong Dạ Minh ánh lên niềm vui mừng và kích động, anh biết cô không phải người con gái như vậy, chỉ có điêu bây giờ anh tự cảm thấy không công bằng với cô.
"Có thiếu thốn gì không? Bây giờ em đi lấy cho anh."
"Không, anh không muốn vì quan hệ của em mà có được đãi ngộ đặc biệt." Phong Dạ Minh lắc đầu: "Anh sẽ biểu hiện thật tốt để ba em thừa nhận anh, như vậy sau khi chúng ta thành thân mới có lòng tin."