Chớp mắt Dạ Nghiên Tịch đã nằm viện được hai tuần, vết thương của cô đã gần như hồi phục hoàn toàn, sáng sớm cô liền trao đổi với nữ y tá, cô muốn làm thủ tục xuất viện.
Buổi trưa, Dạ Nghiên Tịch để lại một mẩu giấy: "Tôi ra viện rồi, nói với cậu, mợ của tôi, tôi đi đây đó cho khuây khỏa."
Dạ Nghiên Tịch lái xe đi một vòng quanh thành phố sau đó về nhà tắm gội, thay một bộ đồ thoải mái, thu dọn một ba lô hành lý và ra khỏi nhà.
Mười ngày qua cô đều tỏ ra rất bình tĩnh nhưng trong lòng giống như bị dao cắt, ba ngày trước cô nhận được clip ngắn mà đội trưởng Chu gọi tới, trong clip chụp được hình Phong Dạ Minh nhảy lên một chiếc tàu tới nước F, bây giờ đã điều tra được chiếc tàu đó còn hai ngày nữa sẽ cập bến.
Vì thế cô vẫn có thời gian đi gặp anh.
Trước khi Dạ Nghiên Tịch lên máy bay, cô nhận được điện thoại của mợ mình, cô mỉm cười nói một câu: "Mợ đừng lo lắng, con có thể tự chăm sóc bản thân mình."
"Nghiên Tịch, ba mẹ con từng dặn dò không cho phép con đi lại lung tung."
"Vâng! Không đi lại lung tung, con đi cho khuây khỏa thôi, tạm biệt mợ." Dạ Nghiên Tịch dứt lời liền chột dạ ngắt máy, lúc này cô đang đứng ở cửa vào sân bay quốc tế.
Dáng người cô cao ráo nhưng cũng không hề mất đi khí chất dịu dàng xinh đẹp của nữ giới, mạnh mẽ, phóng khoáng, từng hành động cử chỉ đều rất đẹp.
Khi ánh mắt Dạ Nghiên Tịch liếc nhìn đám đông, cô phát hiện ra một gã trẻ tuổi đang tiến gần tới, có điều không phải hắn đi dạo mà là hắn đang dõi theo chiếc điện thoại thò ra khỏi túi của một cô gái.
Khi hắn ta chuẩn bị đi trộm điện thoại, tay hắn lập tức bị một bàn tay nhỏ nhắn giữ chặt.
Gã đàn ông đó giật mình tức giận nhìn cô gái đang cản trở mình, có điều khi ánh mắt hắn bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của cô, hắn lập tức giật mình khiếp sợ.
Cho dù hắn là đàn ông nhưng hắn có cảm giác mình không phải đối thủ của cô gái trước mắt.
"Còn dám làm những việc thế này nữa tôi sẽ lập tức đưa anh vào đồn cảnh sát." Dạ Nghiên Tịch cảnh cáo một tiếng, cho hắn một cơ hội cải tà quy chính.
Hắn ta lập tức sợ hãi, gật đầu dứt khoát, sau đó quay người chạy vào đám đông.
Dạ Nghiên Tịch quay đầu lại thì nghe thấy bên cạnh có tiếng vỗ tay, cô quay đầu qua thì thấy một nhóm nam nữ trẻ tuổi đang khen ngợi cô: "Chị lợi hại quá."
Dạ Nghiên Tịch mỉm cười, cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay, cô nhanh chóng bước về phía cửa lên máy bay.
Dạ Nghiên Tịch lên máy bay ngồi ở vị trí khoang hạng nhất, bên cạnh bất ngờ có một người đàn ông thành đạt ngoài ba mươi tuổi ngồi xuống, ánh mắt ngạc nhiên ái mộ quan sát Dạ Nghiên Tịch.
Dạ Nghiên Tịch nhìn ra ngoài cửa sổ, trán cô vẫn còn mấy vết trầy xước chưa khỏi hoàn toàn nhưng mấy vết thương này không hề ảnh hưởng tới vẻ đẹp của cô.
Ánh mắt cô không nông cạn dễ hiểu như những cô gái đương thời, trong mắt cô có cảm giác từng trải sâu sắc rất khó đoán, khiến người ta cảm giác như phát hiện ra một cuốn sách hay, đáng để đọc cẩn thận.
Trong đầu Dạ Nghiên Tịch toàn là hình bóng của Phong Dạ Minh, cô biết sau khi anh nhảy lên chiếc tàu đó chắc chắn sẽ nghĩ cách sống sót, vì thế cô chỉ cần tới gặp anh là được.
Nghĩ tới việc có thể gặp lại anh trong lòng cô lại cảm thấy vô cùng vui mừng, cô cũng muốn biết, cô bất ngờ xuất hiện trước mặt anh, anh sẽ có thái độ như thế nào? E là không phải vui mừng mà là sợ hãi.
Dạ Nghiên Tịch vẫn đang đắm mình trong suy nghĩ của mình, người đàn ông bên cạnh thì chăm chú ngắm nhìn gương mặt xinh đẹp của cô, nhìn có vẻ thất thần.
Dạ Nghiên Tịch đương nhiên biết rằng người đàn ông bên cạnh đang nhìn mình, cô quay đầu lại thì bắt gặp ngay ánh mắt của anh ta.
"Hi!" Anh ta lập tức vui mừng chào hỏi.
"Chào anh." Dạ Nghiên Tịch lễ độ đáp một câu.
"Tiểu thư, có thể làm quen, kết bạn với cô được không?"
"Rất tiếc!" Dạ Nghiên Tịch lễ độ và lạnh nhạt từ chối.
Người đàn ông kia đành phải từ bỏ, nhưng anh ta có chút thất vọng.
Con tàu cỡ lớn đang chạy trên Đại Tây Dương, chậm rãi và vững vàng vận chuyển hàng hóa trên tàu tiến về phía trước.
Phong Dạ Minh đã trở thành một phần tử ở đây, anh trà trộn vào trong số thuyền viên, cũng không có ai nghi ngờ thân phận của anh cả, anh có thời gian sẽ gặp gỡ riêng Thẩm Kiệt, tình anh em của hai người bất giác lại trở lại giống như xưa.
Còn ba ngày nữa sẽ cập cảng nước F, tàu lênh đênh nửa tháng trên biển, mọi thuyền viên đều rất mệt mỏi, hận một nỗi không thể nhanh chóng tới nơi, sau đó sẽ xả hơi một trận.
Vì ngày ngày trên tàu thực sự cực kỳ vô vị.
Lúc này, trong phòng nghỉ cá nhân của Thẩm Kiệt, Phong Dạ Minh ngồi thảo luận với hắn về kế hoạch chi tiết sau khi cập bến.
"Dạ Minh, tôi rất vui vì cậu đã suy nghĩ giúp tôi như vậy, nhưng nếu không dám chắc, tôi không thể nào mạo hiểm dẫn vợ con đi được." Ánh mắt Thẩm Kiệt ánh lên vẻ giằng xé.
"Tôi cùng cậu tìm cơ hội, bao lâu cũng được." Phong Dạ Minh không muốn từ bỏ, cũng không muốn người anh em của mình bước vào con được sát lục.
Trong lòng Thẩm Kiệt sớm đã mong mỏi cuộc sống yên bình, chỉ có điều hắn chưa có cơ hội để thoát thân.
"Còn ba ngày nữa, Dạ Minh, cậu hãy suy nghĩ thật kỹ, đừng mạo hiểm vì tôi, sau khi tới nước F, tôi sẽ lập tức mua vé máy bay cho cậu về nước."
Phong Dạ Minh lập tức cầm chặt tay hắn: "Thẩm Kiệt, cậu cho rằng tôi có thể bỏ mặc cậu không lo sao?"
"Loạt vũ khí này sẽ nhanh chóng phải giao cho tên buôn bán vũ khí đó, đợi khi chúng lấy được loại súng mới nhất của chúng ta, tôi sẽ thực sự mang tội phản quốc, cả đời này sẽ không thể gột rửa sạch được."
"Ai nói chứ? Sẽ có cách giúp cậu thoát thân." Phong Dạ Minh không từ bỏ.
"Lẽ nào cậu không muốn về lại bên cạnh bạn gái cậu sao? Cô ấy đang đợi cậu." Hiện tại Thẩm Kiệt cũng không có cách nào, hắn không thể bảo đảm nhất định sẽ thành công.
Nhưng cuộc sống giống như địa ngục thế này, hắn đã ghét bỏ từ lâu, lần này có Phong Dạ Minh giúp đỡ, đây là cơ hội duy nhất giúp hắn thoát khỏi cuộc sống kiểu này, hắn cũng rất mâu thuẫn.
"Đợi tôi dẫn gia đình cậu tìm được một nơi sinh sống yên ổn, tôi sẽ về tìm cô ấy." Phong Dạ Minh mỉm cười, anh biết cô sẽ đợi anh.
Đúng, Dạ Nghiên Tịch đúng là đang đợi anh.
Ở sân bay, Dạ Nghiên Tịch liền bắt một chiếc taxi chạy thẳng tới một khách sạn ở gần bến cảng lớn nhất, cô đang đợi anh.
Khí hậu của nước F vô cùng tồi tệ, lúc này đang mưa như trút nước, Dạ Nghiên Tịch vào ở khách sạn để cách bến cảng gần hơn, điều kiện của khách sạn này cũng vô cùng tồi tệ, là một khách sạn vô cùng sơ sài.
Có điều đối với cô mà nói, có nơi dừng chân là được.
Dạ Nghiên Tịch là người châu Á, cô xuất hiện ở nơi này rất thu hút chú ý, đặc biệt là trong đại sảnh của khách sạn có ba người đàn ông phương tây đang ngồi, ánh mắt bọn họ đều đang chăm chú nhìn theo bóng dáng nhỏ bé hút hồn của cô, bọn họ đưa mắt nhìn nhau như thể có ánh sáng xấu xa đang chuyển động.
"Vóc dáng của cô gái này chuẩn quá, tao chưa từng chơi gái châu Á bao giờ, rất muốn nếm thử mùi vị này." Một gã cười hì hì, ánh mắt toan tính.
Ba gã lập tức bước tới quầy bar, nói với ông chủ: "Lát nữa nghe thấy bất cứ động tĩnh gì cũng không được báo cảnh sát đấy."
Nói xong liền lấy một xấp tiền ra đưa cho ông chủ, ông chủ liền hiểu ý của bọn chúng.
Ông ta cầm lấy tiền, giơ tay ra hiệu: "Không gây ra án mạng là được, gây ra án mạng sẽ không ổn đâu." Nói xong liền giao thẻ phòng cho đám khốn đó.
"Yên tâm, chỉ chơi mà thôi."
Dạ Nghiên Tịch lúc này đang ở trong thang máy lên một phòng ở tầng sáu, cô cầm thẻ phòng quẹt mở cửa, đẩy ra, bên trong là một gian phòng rất nhỏ.
Cô đặt ba lô hành lý xuống liền bước lên ban công, nhìn về phía bến cảng đối diện, trong màn mưa rả rích, có không ít tàu thuyền lần lượt cập bến, cô nghĩ, anh sắp sửa tới rồi.
Cô nhìn thời gian, tính toán thời gian tới bờ của Phong Dạ Minh, chắc khoảng chiều tới mười một giờ tối mai.
Bên ngoài cửa phòng Dạ Nghiên Tịch vọng lại tiếng bước chân, cô lập tức cảnh giác ngẩng đầu lên nhìn.
Thính lực của cô vô cùng nhạy bén, ngoài cửa có ít nhất hai người đàn ông trở lên, hơn nữa họ không hề rời đi, như thế đang dừng lại trước cửa phòng cô.
Dạ Nghiên Tịch nghĩ tới ba người đàn ông mà cô gặp ngoài đại sảnh vừa nãy, ánh mắt của bọn chúng ánh lên thái độ không mấy thân thiện, loại khách sạn nhỏ kiểu này, sự an toàn của khách rất khó được bảo đảm.
Dạ Nghiên Tịch khẽ thở dài, cô chỉ muốn yên ổn ở lại đây một đêm, không hề muốn gây sự.