“Mày nên nhìn tận mắt tình trạng chết của nó, ha ha… nhất định cả đời sẽ không quên được.” Hắn ta tiếp tục đả kích Phong Dạ Minh, để Phong Dạ Minh tới gần.
Phong Dạ Minh biết hắn ta đang kích thích, nhưng trong động cũng chỉ có tia sáng của ánh trăng chiếu vào nên anh cũng không biết người đàn ông kia có vũ khí lợi hại trong tay. Phong Dạ Minh đưa tay ra muốn túm cổ áo hắn ta: “Khốn kiếp!”
Người đàn ông có vết sẹo nắm lấy thời cơ, nhanh chóng dùng viên đá kia rạch vào cánh tay Phong Dạ Minh, chỉ nghe “xẹt” một cái, cánh tay Phong Dạ Minh đã xuất hiện một vết máu rất dài.
Một giây sao, Phong Dạ Minh đánh về phía lồng ngực của người đàn ông kia, mà người đàn ông lại giống như dã thú, dốc sức đánh trả.
Hai người có thực lực đánh nhau, bất kì chiêu nào cũng là chiêu trí mạng. Phong Dạ Minh không quan tâm đến cánh tay đang chảy máu của mình, anh cắn chặt răng, trong tia sáng mờ ảo, gương mặt của anh dường như nhiễm thêm vài tia máu, trông vô cùng đáng sợ, hai mắt còn giống như mắt của dã thú, lạnh lùng sắc bén.
Giờ phút này, người đàn ông mặt sẹo đang ở tư thế phòng thủ, nhìn chằm chằm Phong Dạ Minh, trong lòng cảm thấy rét lạnh, đây là một đối thủ khiến cho hắn ta sợ hãi.
Hắn ta biết, hôm nay nếu không phải Phong Dạ Minh chết thì chính là ngày chết của hắn ta.
“A…” Người đàn ông có vết sẹo bắt đầu điên cuồng, bởi vì khi trong lòng hắn ta sinh ra sự khiếp sợ thì coi như hắn ta đã thua rồi.
Khi người đàn ông có vết sẹo xông tới gần, Phong Dạ Minh lập tức chặn lại, người đàn ông kia hung ác đánh vào lưng Phong Dạ Minh, Phong Dạ Minh trả lại cho hắn ta một quyền vào đầu, đập thẳng vào dây thần kinh ở tai, đó là dây thần kinh gần đại não nhất.
Người đàn ông có vết sẹo lập tức cảm thấy đầu đau dữ dội, tai hắn ta dường như chảy máu, hắn ta ôm lấy mặt, hơi thở dồn dập nhìn chằm chằm vào Phong Dạ Minh đang tới gần.
Hắn ta thật sự e sợ, vì vậy hắn ta lập tức lui lại.
Phong Dạ Minh đã nói sẽ không để cho hắn chết dễ dàng, cho nên người đàn ông kia vừa lùi lại hai bước thì quả đấm của Phong Dạ Minh đã nện vào cằm hắn ta, người đàn ông kia chưa kịp phản công lại thì đã bay lên không trung.
Sau đó, hắn ta rơi xuống mặt đất, thắng bại đã rõ…
Nhưng đối với Phong Dạ Minh thì như vậy chưa đủ!
Phong Dạ Minh co đầu gối lên, đạp vào xương sườn của người đàn ông kia, chỉ nghe thấy âm thanh xương sườn vỡ vụn, tiếp theo đó là tiếng kêu gào thống khổ của người đàn ông kia, hiển nhiên là xương sườn vỡ vụn kia đã đâm vào nội tạng của hắn ta.
Người đàn ông có vết sẹo cuối cùng không còn sức đánh trả nữa, nằm bẹp trên mặt đất, phun ra mấy ngụm máu… Đây là giây phút thống khổ nhất trong cuộc đời hắn ta…
Nhưng mà, có vài người, ngay cả khi bản thân sắp chết thì bản tính vẫn vô cùng độc ác.
Giờ phút này, dưới thân người đàn ông có vết sẹo là một viên nham thạch sắc nhọn, hắn ta biết chính mình sắp chết, cho nên hắn ta muốn trước khi chết sẽ đánh trả Phong Dạ Minh một chiêu…
Hắn ta há miệng, phun ra một ngụm máu lớn, dụ Phong Dạ Minh tới gần.
“Người anh em của mày còn chết thảm hơn tao nhiều… đầu của nó… là tao tự tay…”
Lúc này, Phong Dạ Minh hoàn toàn bị kích thích, anh chỉ muốn dùng phương thức tàn nhẫn nhất để trả thù người đàn ông này.
Anh dùng một chân thăm dò lên chỗ trái tim của người đàn ông kia, dẫm lên xương sườn hắn ta, người đàn ông có vết sẹo kia vô cùng đau khổ, sống dở chết dở…
Hắn ta lập tức hôn mê bất tỉnh.
Phong Dạ Minh ngồi xổm xuống, muốn xem thử người đàn ông kia có thật sự hôn mê không, hay là đã chết rồi.
Ngay khi anh dò xét mạch của người đàn ông kia thì người đàn ông kia lại dùng một hơi cuối cùng, đâm viên đá bén nhọn kia về phía tim của Phong Dạ Minh. Phong Dạ Minh nghiêng người tránh đi, nhưng viên đá kia vẫn đâm vào bụng của anh.
Phong Dạ Minh đánh ra một quyền, chặt ngang cổ người đàn ông kia, người đàn ông có vết sẹo trực tiếp ngoẹo đầu sang một bên, thật sự chết đi…
Phong Dạ Minh đứng lên, anh cúi đầu nhìn xuống phần bụng bị đâm, anh đưa tay rút viên đá ra, máu phun xối xả.
Cuối cùng, anh cũng cảm thấy mệt mỏi, vì vậy nằm trên mặt đất, hơi thở gấp gáp, nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Đúng lúc này, ngay cửa động lại có một bóng người chạy tới. Dạ Nghiên Tịch tìm trong động vài vòng, cuối cùng cô cũng tìm được người đàn ông này.
Nhưng khi cô tìm được thì lại thấy anh không có chút sức sống nào, nằm trên mặt đất.
Mà người đàn ông có vết sẹo kia cũng nằm đó. Giờ phút này, trái tim của cô dường như bị xé rách, đau đớn vô cùng. Cô thở hổn hển, chạy tới chỗ Phong Dạ Minh.
“Phong Dạ Minh, anh sao rồi?” Khi Dạ Nghiên Tịch đụng vào cơ thể Phong Dạ Minh, cô lại sờ được toàn máu, cảm giác ướt dính này khiến cho cô sợ phát khóc.
“Phong Dạ Minh…” Giọng của cô nghẹn ngào.
Đúng lúc này, trong hang động yên tĩnh, người đàn ông bị cô lắc trong tay lại mệt mỏi mở mắt ra, nhếch môi cười một tiếng: “Tôi chưa chết, đừng lo…”
Dạ Nghiên Tịch vui mừng quá độ, nước mắt trào ra, cô nở nụ cười vui vẻ, nhẹ nhàng đẩy Phong Dạ Minh: “Anh làm tôi sợ muốn chết! Anh bị thương chỗ nào, để tôi kiểm tra một chút.”
Phong Dạ Minh đưa tay chặn bụng: “Tên khốn này, trước khi chết còn đánh lén tôi một cái…”
Lúc này Dạ Nghiên Tịch không mong gì khác, cô chỉ cần Phong Dạ Minh còn sống là được.
Cô lấy đèn pin nhỏ trong người ra, chiếu lên miệng vết thương của anh, vết thương cũng không sâu, nhưng lại chảy rất nhiều máu.
“Tôi dìu anh qua bên kia, tôi băng bó cho anh.” Dạ Nghiên Tịch đưa tay đỡ anh lên, Phong Dạ Minh mượn lực của cô, ngồi xuống một phiến đá. Dạ Nghiên Tịch lập tức cởi áo khoác. Lúc này, cô cũng không mang theo ba lô nên đành dùng quần áo để cầm máu giúp anh.
Dạ Nghiên Tịch thuần thục băng bó vết thương cho Phong Dạ Minh, sau đó cũng tiện tay băng bó luôn cánh tay của anh.
Cả hai người đều mệt mỏi.
Cô ngẩng đầu nhìn bầu trời phía trên, cảm thấy nơi này rất yên tĩnh…
“Trừ vết thương này thì còn chỗ nào bị thương nữa không?” Trong bóng tối, giọng nói của Dạ Nghiên Tịch lại trở nên vô cùng dịu dàng.
Trái tim của Phong Dạ Minh như được gột rửa, cho dù lúc này anh có nhiều vết thương hơn thì anh cũng không muốn nói, anh giả vờ không có chuyện gì: “Không sao, đều là vết thương nhỏ, phía bên Mạc Hạo sao rồi?”
“Vẫn đang giằng co, nhưng mà đội trưởng Chu đã phái người trợ giúp, chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi. Chúng ta ở đây nghỉ ngơi một chút, chờ máu của anh ngừng chảy thì đi về.”
Phong Dạ Minh gật đầu, anh nhắm mắt lại, nhẹ nhàng tựa đầu vào bả vai Dạ Nghiên Tịch.
Vừa rồi anh chảy quá nhiều máu, có chút mệt mỏi.
Dạ Nghiên Tịch đưa tay nhẹ nhàng ôm lấy anh: “Ngủ một lát đi.”
“Không ngủ, chỉ nghỉ ngơi một chút thôi.” Phong Dạ Minh không muốn để cô ngồi một mình, cho nên anh chỉ nhắm mắt nghỉ ngơi.
Sau nửa giờ, Dạ Nghiên Tịch dìu anh đi ra ngoài, tuy bọn họ cách chỗ mọi người khá xa, nhưng bọn họ cũng chỉ có thể đi một cách chậm rãi mà thôi.
Sắc trời đã sáng dần, một ngày mới lại sắp đến.
Đứng ở cửa động, nhìn mặt trời mọc ở phía xa, Dạ Nghiên Tịch và Phong Dạ Minh nhìn nhau, cảm giác đêm nay trôi qua dài dằng dặc.
Dạ Nghiên Tịch nhìn thoáng qua người đàn ông bên cạnh, tóc đen lộn xộn, gương mặt sưng đỏ, trán cũng đổ máu, khóe môi cũng vương máu, quần áo rách rưới nhưng cô lại cảm thấy anh vô cùng đẹp trai, khiến cho cô rung động.
“Đi thôi, đi chậm một chút!” Dạ Nghiên Tịch đỡ anh.
Phong Dạ Minh không muốn tỏ ra yếu đuối trước mặt cô, vì vậy anh cố ý khoe khoang: “Tôi có thể tự đi được.”
“Đừng làm loạn!” Dạ Nghiên Tịch lườm anh một cái: “Tôi đỡ anh!”
Dạ Nghiên Tịch đỡ anh, đi tới bên bờ biển. Đường ven biển này thông thẳng tới chỗ Mạc Hạo.
Đi trên cát trắng, Phong Dạ Minh bị Dạ Nghiên Tịch đỡ, đột nhiên anh nhếch môi cười một cái: “Lời cô nói còn tính không?”
“Hả? Tôi nói gì?” Dạ Nghiên Tịch nhìn về phía xa, giả vờ không nhớ rõ.
“Đừng giả ngốc nữa!” Phong Dạ Minh tức giận nhìn cô.
Dạ Nghiên Tịch quay đầu nhìn anh, cô nở nụ cười: “Có, tôi sẽ giữ lời!”
Khóe miệng Phong Dạ Minh giật giật, lập tức tê dại, lúc này anh mới biết môi anh bị thương, không thể cười được.
Dạ Nghiên Tịch đau lòng nhìn anh: “Không cho cười!”
“Tôi vui vẻ cũng không được cười sao?” Phong Dạ Minh oán trách một câu.
Dạ Nghiên Tịch đành phải nói: “Được, vì để cho anh ngừng cười, tôi sẽ thu lại câu nói kia.”
“Cô… Đúng là độc ác nhất vẫn là lòng dạ đàn bà!” Phong Dạ Minh nghiến răng.
Dạ Nghiên Tịch cười rộ lên: “Anh còn dám mắng tôi sao?”
“Tóm lại, tôi muốn cô làm người phụ nữ của tôi thì chắc chắn tôi sẽ làm được!” Phong Dạ Minh bắt đầu lấy lại khí thế ngang ngược.
Gương mặt Dạ Nghiên Tịch đỏ bừng lên, đây là câu nói khiến cho cô cảm thấy xấu hổ nhất…
Chẳng qua cô không phản bác lại, chỉ âm thầm chấp nhận.
Cuối cùng Phong Dạ Minh cũng vui vẻ, anh nhìn chằm chằm cô, anh thấy cô đẹp đến mức khiến cho người khác rung động, chỉ tiếc hiện giờ anh đang bị thương, nếu không anh sẽ ôm chặt lấy cô, làm chuyện giống như ngày hôm đó…
Dạ Nghiên Tịch đỡ anh đi cả một đoạn đường dài, đến tận chỗ Mạc Hạo. Ở đó cũng vừa đúng lúc kết thúc một trận ác chiến, Hắc Xà và thuộc hạ đều bị bắt.