Phan Lê Hân đẩy chiếc ghế lùi lại một chút, sau đó đứng lên, còn có đôi chân mạnh mẽ của anh, nhìn cô đưa tay ra, “Qua đây.”
Giọng nói của anh với một chút mê hoặc, Nhan Lạc Y bước đến bên anh, đặt tay anh vào lòng bàn tay của anh, liền bị người đàn ông này nắm chặt, nhẹ nhàng kéo lại.
Cô ngồi trên đùi của anh, bờ vai bị anh ta giữ lại, cô dựa vào lòng của anh.
“Lạc Y, đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng chưa, anh muốn công bố mối quan hệ của chúng ta.” Phan Lê Hân nhẹ nhàng vuốt ve lên mái tóc của cô, nhẹ nhàng nói.
Nhan Lạc Y bị bất ngờ và vội vàng từ bờ vai của anh ngước đầu lên nhìn, “Công bố thông tin chúng ta kết hôn sao?”
Phan Lê Hân nở nụ cười “Ừ! Bây giờ, rất nhiều người bắt đầu lo lắng vấn đề hôn nhân của anh rồi, đã đến lúc để người dân của anh biết, anh đã kết hôn rồi.”
Nhan Lạc Y khịt mũi và nói, “Nếu như anh không kết hôn, lẽ nào họ sẽ hoài nghi tình hình sức khỏe của anh không ổn sao?
Phan Lê Hân có chút tức giận quát nhẹ vào khuôn mặt bé nhỏ của cô, nói “Sức khỏe của anh có ổn hay không thì em là người biết rõ nhất.”
Khuôn mặt đẹp của Nhan Lạc Y bị đỏ lên, được rồi! cô thật sự hiểu rõ hơn tất cả mọi người, người đàn ông này ban ngày kiêng quan hệ tình dục, nhưng ban đêm lại là bang phái của dã thú.
Ah! Không thể nghĩ thêm nữa, Nhan Lạc Y ngăn chặn lại cái suy nghĩ đang bay trong đầu đó.
Phan Lê Hân chỉ cảm thấy trái tim đập một cái, cúi người xuống hôn lên khuôn mặt của cô, “Tối nay về nhà ăn cơm, mẹ đã chuẩn bị cho em toàn món ngon thôi.”
“Vâng! Tốt quá!” Trong ánh mắt của Nhan Lạc Y lóe lên sự kỳ vọng.
Đồng thời, cũng biết anh còn phải làm việc, nên cô ngoan ngoãn đứng dậy, “Em đi qua phòng nghỉ bên cạnh đợi anh nhé.”
“Đi tìm Tần Chính lấy một chiếc Ipad, trong thời gian đợi có thể xem phim.” Phan Lê Hân thay cô sắp xếp.
Trong lòng của Nhan Lạc Y cảm thấy sự ngọt ngào, cô cảm thấy từ khi mình gặp được anh, việc của cô đều đã được anh cân nhắc cùng một lúc chu đáo, dường như cô không cần phải nghĩ cái gì, cuộc sống như đã được sắp xếp hoàn chỉnh rồi.
Trái tim của Nhan Lạc Y đang di chuyển, cô có một cảm giác xúc động, mà cảm giác xúc động này, cũng làm cho cô không thẹn thùng quay lại bên cạnh của anh, cô liền ôm vào cổ của anh, và hôn lên bên má của anh, nói “Cảm ơn ông xã.”
Hôn xong, cô vội vàng rời đi, đôi mắt sâu của Phan Lê Hân lóe lên trong bóng tối, đuổi theo cái bóng đang bước đi, giống như một loại cảm giác muốn dung nhập vào với cô, không cho cô chạy thoát.
Tại thời điểm này, Nhan Lạc Y đã đến văn phòng của Tần Chính, anh ta đã quay về rồi, Nhan Lạc Y lấy một chiếc Ipad từ chỗ anh ta, đi đến phòng nghỉ bên cạnh văn phòng làm việc, tuy nhiên, cô cũng không phải là thật sự xem phim để giết thời gian, mà là để học tiếng Anh.
Mặc dù tiếng Anh của cô là tốt, nếu như cô giao tiếp những câu thường ngày, xuất ngoại giao lưu cũng không vấn đề gì trở ngại.
Nhưng bây giờ, thân phận của cô đột nhiên leo thang đến phu nhân Tổng thống, khiến cô cảm thấy rằng kiến thức của cô còn chưa đủ, cô cần học hỏi rất nhiều, cô hy vọng rằng cô đủ tốt để đứng bên cạnh anh, ít nhất là để có thể giúp đỡ anh một số chuyện.
Văn phòng của Tần Chính, đột nhiên, trong hộp thư điện tử của anh ta có một tin tức mật gửi đến.
Tần Chính đưa tay ra ấn mở, chỉ nhìn thấy trong hộp thư có duy nhất một câu đơn giản, “Truy xét điều tra có thông tin rồi.”
Khuôn mặt của Tần Chính bó chặt lại một hồi, lập tức trả lời một câu, “Đem tất cả những gì các anh biết gửi hết qua đây.”
Ngay sau đó, ba email đã được gửi liên tiếp đến, Tần Chính không ngay lập tức xem, mà kiểm tra giải mã, rồi lại thêm một lớp mật mã gửi vào hộp thư điện tử cho Phan Lê Hân.
Tần Chính đứng dậy và đi đến văn phòng của anh ta, gõ cửa.
“Vào đi.” Phan Lê Hân đáp lại một câu.
Tần Chính đẩy cửa đi vào, trong ánh mắt có chút trang nghiêm, “Thưa ngài, vụ việc ám sát đã có manh mối rồi, tôi đã gửi vào hộp thư điện tử cho ngài rồi.”
“Tôi đang xem.” Phan Lê Hân lập tức ấn mở, đúng là thuộc hạ của anh ta báo cáo thu thập tin tức, rất chi tiết, để làm sao nhóm người này vượt biên từ nước ngoài vào, lại làm sao tổ chức việc nhân lực và gửi đến kèm theo đoạn video.
Tần Chính đứng bên cạnh của Phan Lê Hân, cùng xem hết ba hộp thư đó, hiển thị rất rõ ràng sực việc ám sát xảy ra.
Mà hộp thư cuối cùng, còn có một người đàn ông da đen, là thủ lĩnh tổ chức ám sát lần này, hắn đang lẩn trốn ở trong nước, mà thuộc hạ của hắn kiểm tra tổ chức này có quan hệ với tầng lớp cán bộ cao cấp ở trong nước.
Có thể thấy đây là một trận chiến đen tối giữa các quốc gia, và tổ chức này chỉ là lợi dụng thế khai thác của đất nước này.
“Thưa ngài, chúng ta nên xử lý như nào?” Tần Chính hướng người đàn ông bên cạnh hỏi.
Trong ánh mắt của Phan Lê Hân lập tức, sự ôn hòa của những ngày bình thường liên thay đổi, lóe lên sự sắc bén và mũi nhọn, giống như một thanh kiếm đã rút ra khỏi vỏ.
“Bọn họ sẽ phải trả giá cho việc này.” Giọng nói của Phan Lê Hân lạnh như tuyết băng mùa đông.
Tần Chính nhìn người lãnh đạo trên màn hình của đoạn video, giống như đang nhìn một người sắp chết.
Vào chập tối, Phan Lê Hân nhận được điện thoại của mẹ, nói anh sớm về nhà, vì tối nay có khách đến chơi, chị của anh Phan Lệ, còn có hai cháu là vợ chồng Hạ Lăng Sơ và Thượng Quan Thần Húc hai người.
Nhan Lạc Y gặp mặt người nhà khác của anh, cũng có chút căng thẳng, trên xe, Phan Lê Hân có chút lo lắng, đã nói với cô về tình hình trong nhà, và mối quan hệ với Phan Lệ.
Nhan Lạc Y nghe xong, cô chỉ cảm thấy rằng đây là một gia đình tràn đầy sự ấm áp và tình yêu, trong lòng cô cảm giác căng thẳng đó cũng đã giảm đi rất nhiều.
Nhà họ Phan, lúc này, trong nhà rất đang náo nhiệt, trong phòng khách lớn, Hạ Lăng Sơ và Cung Vũ Ninh cùng với Phan Lệ và Liễu phu nhân cùng nhau nói chuyện, bên cạnh, còn có Thượng Quan Thần Húc và Cổ Hạo,
Cổ Hạo đã được Phan Lệ chấp nhận rồi, cô ta bây giờ đối với con trai cũng không gò ép, chỉ cần con trai vui vẻ hạnh phúc là được.
Gia đình họ Cổ bây giờ cũng đang sống ở đất nước này, Cổ Duyệt đã mang thai rồi, rất nhanh thôi đại gia định của họ sẽ có thêm một thành viên mới.
Liễu phu nhân đi vào nhà bếp, Cung Vũ Ninh đến ngồi bên cạnh Phan Lệ, tràn đầy tò mò nói nhỏ, “Dì à, vợ của cậu hình như còn nhỏ tuổi hơn cháu ý! Vậy cháu gọi cô ấy như nào? Gọi là mợ sao?”
Bên cạnh Hạ Lăng Sơ lập tức cười nhìn quay lại, “Dựa theo tôn ti trật tự thì sẽ phải gọi như thế.”
Phan Lệ cũng cảm thấy điểm này, hiện rõ sự khó xử, bạn gái của em trai rõ ràng là nhỏ tuổi hơn anh ta chín tuổi, mới có hai mươi ba tuổi, nếu như để cô ta ở trước mặt mà làm tiểu bối đều gọi là trưởng bối thì ở độ tuổi này thật sự không thích hợp.
“Bắt buộc theo tôn ti thứ bậc thì phải gọi như thế thôi!” Phan Lệ cười nói.
Mà lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng xe ô tô, ánh mắt của mọi người đều nhìn ra hướng cửa lớn.
Sau một lúc, thì thấy Phan Lê Hân nắm tay một người con gái trẻ ăn mặc giản dị bước vào.
Cung Vũ Ninh nhìn và nói thầm một câu, quả nhiên so với cô ta còn trẻ hơn! Như này thì phải gọi như nào đây.
Phan Lê Hân dắt Nhan Lạc Y đi đến trước mặt mọi người, Thượng Quan Thần Húc lập tức mở miệng ngọt ngào nói, “Chào Cậu, mợ.”
Nhan Lạc Y lập tức ngỡ người nhìn lại, rõ ràng kiểu gọi như này làm bất ngờ ngỡ người ra.
Phan Lê Hân cũng cảm thấy buồn cười, anh nghĩ gọi như này nhất định sẽ làm cho Nhan Lạc Y khó xử, anh nhìn tiểu bối ở trước mặt nói, “Đối với Lạc Y, thì cứ gọi bằng tên là được rồi! đều là người cùng tuổi, sẽ không để ý những chuyện câu nệ đó đâu.”
“Lạc Y, cái tên thật đẹp.” Cung Vũ Ninh mỉm cười hướng tới.
Nhan Lạc Y đối với Cung Vũ Ninh, cũng có ảnh hưởng sâu sắc, bởi vì trong hôn lễ của cô ta, cô ngày hôm đó đều ngẩn người ra, từ trước đến nay chưa được nhìn thấy một cô dâu xin đẹp lại có khí chất như vậy, bây giờ, cô thật sự rất vui mừng vì có thể trở thành người một nhà với họ.
Phan Lê Hân mỉm cười và giới thiệu Nhan Lạc Y với người xung quanh, anh giới Phan Lệ trước, “Đây là chị gái của anh.”
“Chào chị.” Nhan Lạc Y nở nụ cười lịch sự chào.
Phan Lệ cũng nhìn cô với một nụ cười thân thiện “Xin chào, Lạc Y.”
Phan Lê Hân chỉ về phía một cặp vợ chồng trai tài gái sắc, anh cười nói, “Đây là con trai của chị cả anh, Lăng Sơ.” Đồng thời hướng Cung Vũ Ninh nói, “Đây là Vũ Ninh vợ của Lăng Sơ, lần trước em cũng đến dự hôn lễ, chắc là biết mặt rồi.”
“Vâng! Đám cưới đó quả là kinh ngạc.” Nhan Lạc Y cười nói.
Phan Lê Hân chỉ vào một cặp bên cạnh, Thượng Quan Thần Húc và Cổ Hạo, “Đây là hai cháu của anh.”
Phan Lê Hân đối với tình yêu của Thượng Quan Thần Húc, cũng biểu thị sự đồng ý, cho nên, anh cũng coi Cổ Hạo là cháu trai của anh.
“Xin chào.” Nhan Lạc Y nhìn họ nở nụ cười, kinh ngạc với hai người đàn ông thời thượng soái ca này, thật sự làm cho người khác bổ dưỡng đôi mắt.
“Vũ Ninh, cháu nói chuyện cùng Lạc Y nhé.” Phan Lê Hân đưa Nhan Lạc Y đến bên cạnh Cung Vũ Ninh, Cung Vũ Ninh lập tức nhiệt tình cười với Nhan Lạc Y, con gái trẻ tuổi, thì sẽ có một bầu không khí tự nhiên quen thuộc với nhau hơn.
“Lăng Sơ, chúng ta đi vào phòng sách nói chuyện đi.” Phan Lê Hân nhìn Hạ Lăng Sơ nói, Hạ Lăng Sơ đứng dậy, hai người đàn ông liền qua đó nói chuyện.
Thượng Quan Thần Húc và Cổ Hạo đều thuộc dạng thích chêu đùa, bọn họ không muốn đi cùng vào đó! Phan Lệ cũng đi vào phòng sách, trên ghế sô pha ở phòng khách lớn, bốn người trẻ tuổi mỗi người một câu làm não nhiệt hẳn lên.