Nhan Lạc Y thức cùng với Phan Lê Hân cho tới tận khi trời sáng, cả bệnh viện đều bao phủ bởi bầu không khí đau thương vô hạn.
Sáng sớm, tin này đã truyền khắp cả nước, cả quốc gia cũg chìm trong không khí tang thương, các phương thức tiễn đưa vị nhân vật có cống hiến vĩ đại này được diễn ra liên tục.
Nhan Lạc Y biết anh sẽ rất bận nên cô tự chuyển về nhà mình đợi anh, Phan Lê Hân sợ cô ở một mình sẽ sợ nên bảo cô mời Bạch Trân tới ở cùng.
Bạch Trân liền thu dọn ít quần áo dọn tới ở, Nhan Lạc Y có cô bầu bạn cũng cảm thấy an tâm hơn nhiều.
Sau khi trải qua xong những việc này, tình bạn giữa hai người cũng trở nên khắng khít hơn. Nhưng Nhan Lạc Y thật sự lo lắng cho anh, cô lo anh nghỉ ngơi không đủ, liệu có khi nào sẽ bận tới nỗi ba bữa cũng không ăn được đầy đủ không, bởi vì cả quốc gia đang bị bao phủ trong không khí tang thương.
Ngày mai đã là điển lễ tấn phong của anh rồi, nhất định bây giờ anh đang rất bận.
Buổi tối, Bạch Trân tắm xong đi ra, cô nhìn thấy Nhan Lạc Y đang ngồi ở hành lang,khoác trên người một cái áo khoác dày không biết là đang suy nghĩ cái gì.
Ánh mắt cô hướng về phủ tổng thống, trong đó lộ rõ sự nhớ nhung, thân phận của Phan Lê Hân khiến mọi sự việc của anh đều vô cùng bí ẩn, công việc của anh, mọi thứ của anh đều là những cái mà người ngoài không thể tưởng tượng ra nổi.
Chính bởi như vậy mà nội tâm của Nhan Lạc Y mới cảm thấy có chút bất an, chỉ có ở bên cạnh anh thì cô mới cảm thấy yên tâm trong lòng.
Bạch Trân bưng một cốc sữa nóng tới cho cô: “Lạc Y, cậu uống một cốc sữa đi! Buổi tối uống sữa sẽ dễ ngủ hơn đấy.”
“Ừm!” Nhan lạc Y nhoẻn miệng cười đỡ lấy: “A Trân, cảm ơn cậu.”
“Cậu khách sáo với mình làm gì cơ chứ, có thể tới bầu bạn với cậu mình cũng cảm thấy rất vui!” Bạch Trân cười nói, cô thường xuyên trông thấy Nhan Lạc Y thẫn thờ, nói chung là người đẹp và sự vật đẹp luôn khiến người ta cảm thấy tâm trạng được vui vẻ!
Cô nhớ lần đầu tiên khi vào ký túc xá, Nhan Lạc Y mặc một chiếc áo nỉ màu trắng, mái tóc dài được buộc gọn gàng đằng sau, Nhan Lạc Y ngồi ở trên giường, nhìn thấy Lạc Y khi đó cô cảm thấy sững sờ, cô không ngờ rằng mình có thể gặp được một cô gái xinh đẹp kiều diễm như vậy ở ngoài đời thực.
Khi đó, Bạch Trân đã nghĩ rằng người con gái xinh đẹp nhường này sau này sẽ gả cho một người đàn ông như thế nào đây?
Không ngờ rằng người mà cô sắp gả cho lại là ngài tổng thống của một nước, bây giờ cô nghĩ lại thật sự vẫn cảm thán không ngớt.
“A Trân, cậu nghĩ là bây giờ anh ấy đang làm gì nhỉ?” Nhan Lạc Y chống cằm hỏi.
“Mình cũng không biết nữa, nhất định là đang bận rộn chuẩn bị cho lễ tấn phong rồi!” Bạch Trân nói: “Hay là bây giờ cậu gọi điện thoại cho anh ấy xem?”
“Không được, mình không thể làm phiền anh ấy.” Nhan Lạc Y lắc đầu quầy quậy.
“Ngày mai cậu sẽ đi xem điển lễ tấn phong của anh ấy chứ?” Bạch Trần hiếu kỳ hỏi.
Nhan Lạc Y nghĩ một lúc rồi lại lắc lắc đầu: “Nhất định tớ không thể vào đó, đó có lẽ là một nghĩ thức vô cùng trang nghiêm, người bình thường đều không được phép vào.”
“Cậu đâu có phải người bình thường chứ! Cậu là bạn gái anh ấy, cậu sẽ là phu nhân tổng thống tương lai của quốc gia này.” Bạch Trân nhìn cô nói.
Nhan Lạc Y ngây ra, cô lẩm bẩm nói: “Phu nhân tổng thống?”
Cô chưa từng chuẩn bị sẵn sàng cho cái thân phận cao quý này, đối với cô mà nói thì cô chỉ cần yêu một người đàn ông là đủ rồi.”
Bạch Trân nhìn cô cười nói: “Lạc Y, không phải là cậu không hề có một chút chuẩn bị tâm lý nào đó chứ!”
“Tớ đúng thật là không có, khi thích anh ấy thì cũng chỉ đơn thuần là thích thôi.” Nhan lạc Y cười khổ một tiếng.
“Tớ vinh hạnh thật đấy! Bây giờ mình cũng cảm thấy bản thân hạnh phúc chết đi được.”
“Tại sao thế?” Nhan Lạc Y hiếu kỳ hỏi.
A Trân quay đầu sang cười nói: “Bởi vì mình là bạn của phu nhân tổng thống tương lai mà!”
Nhan lạc Y không kiềm nổi cười phì ra một tiếng, cô định bảo mình không phải đâu! Ánh mắt cô chớp chớp, trong đầu bỗng dấy lên một câu hỏi, anh sẽ cưới cô chứ!
Điện thoại của Nhan Lạc Y bỗng nhiên reo lên, Bạch Trân liền nói: “Điện thoại của cậu kêu kìa.”
Trong lòng Nhan Lạc Y có một sự mong ngóng, nhất định là anh gọi tới.
Nhan Lạc Y nhấc điện thoại lên xem, quả nhiên là anh gọi tới, giọng nói ngọt ngào của cô cất lên: “Alo! Anh Lê Hân.”
“Em vẫn chưa ngủ à?” Giọng nói trầm khàn nam tính của người đàn ông ở đầy dây bên kia vọng lại.
Nhan lạc Y nhoẻn miệng cười: “Vâng, em vẫn chưa ngủ, anh cũng chưa đi nghỉ phải không?”
“Anh vẫn còn vài việc phải xử lý nốt, em ngủ sớm đi nhé, ngày mai em còn phải tới tham gia điển lễ tấn phong của anh nữa mà!”
“Sao cơ?” Niềm vui bất ngờ đến quá đột ngột, Nhan Lạc Y reo lên một tiếng “Em có thể tới sao?”
“Thời khắc quan trọng như thế này anh muốn người con gái anh yêu cùng chứng kiến.”
Giọng của người đàn ông ở đầu dây bên kia lộ ra sự kiên định.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Nhan lạc Y lập tức nóng bừng lên, cô ôm mặt, nói với đầu dây bên kia: “Được ạ, vậy em có cần chuẩn bị cái gì không?”
“Em nghỉ ngơi thoải mái vào, ngày mai mặc một bộ đồ trang nhã tới là được, đem theo tâm trạng tốt và nụ cười của em đến chúc mừng anh nhé.”
Nhan Lạc Y vừa kích động vừa ngọt ngào đồng ý: “Vâng! Được ạ, em sẽ nghỉ ngơi thật tốt.”
“Được, em nghỉ sớm đi, ngày mai gặp.”
“Anh cũng ngủ sớm nhé, mai gặp anh.” Nhan lạc Y vội nói một câu.
“Nhớ mơ thấy anh nhé.” Người đàn ông này bá đạo ra lệnh một câu rồi mới cúp máy.
Nhan Lạc Y đặt điện thoại xuống, đầu óc hưng phấn đến nỗi trống rỗng mất vài giây, cô có thể tới tham gia điển lễ tấn phong của anh, thật tốt quá đi.
Bạch Trân ở bên cạnh bước tới: “Tớ đã nói rồi mà! Thời khắc quan trọng thế này thì ngài tổng thống nhất định cũng hy vọng cậu sẽ có mặt.”
Nhan Lạc Y hít một hơi rồi vỗ vỗ vào mặt: “Bây giờ tớ phải bắt đầu ngủ đây, ngày mai tớ không thể mang đôi mắt cú mèo tới đó được!”
“Ngủ đi! Chúc cậu ngủ ngon, mình cũng đi ngủ đây.” A Trân nói với cô.
“Ngủ ngon nhé.” Nhan Lạc Y cười nói với cô một câu rồi bước về phía phòng ngủ chính, A Trân thì đi về phòng khách.
Nhan lạc Y nằm trên giường, cô còn tưởng là mình có thể chìm vào giấc ngủ ngay lập tức nhưng ai ngờ lại hưng phấn đến nỗi không tài nào ngủ được.
Cô lăn qua lăn lại một hồi, liền đi tìm một miếng mặt nạ đắp lên mặt, sau đó thì tĩnh tâm lại nghĩ đến anh.
Tang lễ của ngài tổng thống đã làm xong, tiếp sau đó, quốc gia này không thể một ngày không có chủ, vì vậy mà điển lễ tấn phong sẽ cử hành vào ngày mai, chỉ có như vậy mới có thể yên lòng người, mới có thể khiến dân chúng cảm thấy an tâm.
Sáng sớm, Nhan Lạc Y nghe thấy tiếng chuông báo thức, cô lập tức mở mắt ra, nghĩ tới việc hôm nay là ngày vô cùng quan trọng nên đến ngay cả tâm lý muốn nằm lì ở giường cũng không dám có, cô đánh răng rửa mặt đi ra ngoài.
Cô thay một bộ đồ lịch sự màu trắng ngà, trang điểm nhẹ nhàng.
A Trân cũng dậy rồi, cô tạm biệt Nhan lạc Y, tối qua cô đã chuẩn bị xong hết hành lý, hôm nay phải đi rồi.
“Lạc Y, khi nào rảnh thì gặp nhé, mình phải về trước rồi.”
“A Trân, cậu về đến nhà an toàn thì nhắn tin cho mình nhé.” Nhan Lạc Y quan tâm nói.
“Cậu yên tâm đi, mình tuyệt đối không dám ngồi xe dù đâu, nhất định sẽ ngồi xe bus.” Sau khi A Trân trải qua chuyện đó thì bây giờ cô ra ngoài không dám gọi taxi nữa, bây giờ cô đi đâu cũng là ngồi xe bus hoặc tàu điện ngầm, như vậy mới khiến cô có cảm giác an toàn.
Chín giờ ba mươi phút, bên ngoài căn biệt thự của Nhan Lạc Y có một chiếc xe con đi tới, tài xế là vệ sĩ mà Nhan Lạc Y quen mặt, anh tới đón cô đưa đến lễ đường hoàng gia.
Nhan Lạc Y xách túi ngồi lên xe, cô nhìn quang cảnh hai bên đường phố, có thể thấy hôm nay tất cả mọi người đều vô cùng xúc động, hơn nữa trên các màn hình lớn đều lấp lánh hiện lên tin tức thời sự, điển lễ tấc phong này sẽ được truyền hình trực tiếp trên khắp cả nước.
Đây là thời khắc để người ta có thể nhìn thấy được nghi thức nhậm chức của tân tổng thống và niềm vui trọng đại của đất nước.
Khi Nhan Lạc Y tới, có một người đang đứng đợi cô, cô ta chính là Y Na Sa, tâm trạng của cô ta đã khá hơn rất nhiều, sự qua đời của phụ thân tuy rằng rất đau khổ nhưng sau khi chấp nhận được sự thật, cô vẫn phải dũng cảm đối mắt với con đường phía trước.
“Lạc Y.” Y Na Sa đưa tay ra thân thiết nắm chặt lấy tay cô. “Em tới rồi à.”
“Chị Na Sa, chị đang ở đây chờ em à?” Nhan lạc Y ngạc nhiên hỏi.
“Đúng vậy! Hôm nay Lê hân rất bận, anh ấy bảo chị tới đây đưa em đi vào, bầu bạn với em.” Y Na Sa nói.
“Cám ơn chị Na Sa.” Nhan Lạc Y cảm kích nói.
“Đi thôi! Chúng ta cùng đi vào.” Y Na Sa đưa tay ra dắt cô đi vào phía cổng lớn.
Công tác bảo vệ lúc này vô cùng nghiêm ngặt, bất cứ ai đi vào cũng phải qua sáu cửa kiểm tra an toàn để xác định thân phận, không cho phép bất cứ phần tử nguy hiểm nào nhân cơ hội trà trộn vào.
Nhan Lạc Y cảm nhận được mức độ nghiêm ngặt này, trong lòng cô bất giác cảm thấy căng thẳng, thời khắc trọng đại như thế này nhất định sẽ không xảy ra chuyện gì cả, cô tin vào lực lượng vũ trang của quốc gia.
Sự cẳng thẳng này Nhan Lạc Y chỉ giấu trong tận đáy lòng, cô không để lộ ra ngoài.
Có Y Na Sa ở bên, Nhan Lạc Y cũng không cảm thấy căng thẳng nữa, cô không ngờ rằng vị trí của mình lại được sắp xếp ở hàng thứ hai, đây là một ví trí vô cùng vinh hạnh, bởi lúc này tất cả những nhân vật chủ chốt của quốc gia đều có mặt, chứng kiến khoảnh khắc mang tính lịch sử này.
“Chị Na Sa, anh ấy đang ở đâu?” Nhan Lạc Y khẽ hỏi Ysana.
“Có lẽ anh ấy đang làm công tác chuẩn bị, em đừng lo lắng quá anh ấy ứng phó được.” Y Na Sa an ủi nói.