Trong siêu thị, Nhan Lạc Y chọn mua rất nhiều đồ, hơn nữa Lôi cũng cho rằng trưa nay có thể nấu cơm ở nhà. Anh làm pizza rất ngon, trong điện thoại, Nhan Tử Dương cũng cổ vũ anh thể hiện tay nghề.
Lôi liền cùng Nhan Lạc Y đến siêu thị mua đồ để nấu bữa tối nay. Lúc ra khỏi siêu thị, hai người xách túi, ôm một túi giấy đựng đầy đồ, dọc đường đi cười nói rất vui vẻ.
Lôi là một người rất hài hước thứ vị, anh rất biết cách nói chuyện, lại biết khiến người khác vui. Nhan Lạc Y bị anh trêu đến bật cười mấy lần liền.
Mà tất cả những cảnh này đều bị ống kính của một vệ sỹ ở phía sau đó không xa ghi lại.
Nhan Lạc Y và Lôi về tới biệt thự, một lát nữa Nhan Tử Dương mới hết tiết, mà thời gian cũng sắp đến giờ ăn trưa nên Lôi bắt đầu chuẩn bị, Nhan Lạc Y cũng muốn giúp đỡ một tay.
"Lạc Y, em nghỉ ngơi đi, để anh làm." Lôi khua tay nói với Nhan Lạc Y, ánh mắt như đang nói, sẽ làm bẩn quần áo của cô.
Nhan Lạc Y đành ngại ngùng cười cười: “Vậy được rồi! Em đứng đây nhìn vậy."
"Nếu em muốn học làm pizza thì anh có thể dạy em." Lôi vừa nói vừa thuần thục cầm cà chua lên cắt.
Nhan Lạc Y gật đầu: “Được! Thêm một kỹ năng sinh tồn cũng tốt."
Lôi nghiêm túc rửa rau chuẩn bị đồ, Nhan Lạc Y nhìn anh thái đồ, trong đầu không khỏi hiện lên hình ảnh Phan Lê Hân, ánh mắt của cô bỗng hiện lên chút hoảng hốt.
Kỳ nghỉ ngắn ngủi kia đã trở thành một trong những thời khắc vui vẻ nhất trong đầu cô. Phan Lê Hân vốn cao cao tại thượng, lại nguyện vì cô mà xuống bếp nấu cơm, đó là thời khắc khiến cô cảm động nhất.
Không lâu sau Nhan Tử Dương đã trở về, nhìn bầu không khí thân mật khi chị gái và Lôi ở chung với nhau, cậu không khỏi vui mừng. Một người là người anh em cậu hiểu rõ nhất, một người là người chị gái cậu yêu thương nhất, cậu rất vui với mối duyên này.
"Tử Dương, đã về rồi à." Nhan Lạc Y đi tới, nhận ba lô của cậu. Nhan Tử Dương cảm nhận được sự thương xót của chị nên liền bật cười.
Nhan Lạc Y để hai người đàn ông ngồi nói chuyện với nhau, cô quay về phòng cầm điện thoại di động lên nhìn. Cô mở chế độ gọi điện thoại quốc tế nên nếu có ai đó ở trong nước muốn liên lạc thì có thể gọi bằng số này.
Nhưng điện thoại di động của cô ngoài nhận được một tin nhắn ra thì không có lấy một cuộc điện thoại.
Nhan Lạc Y cũng từng nghĩ, Phan Lê Hân sẽ gọi lại cho cô, nên cô đã chuẩn bị sẵn tinh thần để nói rõ chuyện này.
Nếu cô đã chọn rời đi, tức là không cho đối phương cơ hội nữa, chỉ cần nghĩ đến nếu anh gặp nguy hiểm hay có lỗi lo về sinh mạng thì cô sẽ chịu đựng đau khổ mà rời xa anh.
Từ nay về sau, cô chỉ cần nhìn anh trên tivi, trên báo là đủ rồi.
Nhan Tử Dương giúp đưa đĩa cho Lôi ở trong bếp, Lôi liền hỏi thăm về sở thích của Nhan Lạc Y, ví dụ cô thích thứ gì, thích màu gì.
Nhan Tử Dương là anh em tốt của anh, tâm tư của Lôi đương nhiên đâu thể giấu Nhan Tử Dương.
Nhan Tử Dương không khỏi thấp giọng triêu Lôi nói: “Lôi, anh thích chị em đứng không?”
Lôi là một người vô cũng thẳng thắn trong tình cảm, hắn có thích hay không thì cũng không che giấu nội tâm thất sự của mình.
Ánh mắt hắn chân thành nhìn Nhan Tử Dương: “Đúng, ngay từ lần gặp đầu tiên anh đã biết mình thích cô ấy."
Nhan Tử Dương ở chỗ này du học vài năm, liền biết người nơi này đối tình yêu phương thức biểu đạt, cũng không hàm súc, bọn họ thích là thích, không thích là không thích.
Từ trong ánh mắt của Lôi thì cậu biết Lôi thật sự thích chị cậu.
"Tử Dương, anh và em ở cùng nhau ba năm, em biết mà? Em kể rất nhiều chuyện về cô ấy cho anh nghe, khiến anh rất tò mò về cô ấy, hiện tại đã gặp được cô ấy, anh rất vui vẻ, cũng rất kích động."
Nhan Tử Dương hiểu ra lời này của Lôi đều xuất phát từ cảm xúc thật trong lòng.
"Nếu anh muốn theo đuổi chị em thì em cũng không có ý kiến." Nhan Tử Dương cười vỗ vai hắn: “Bây giờ chỉ xem anh định theo đuổi chị ấy thế nào thôi."
Lôi nhận được sự ủng hộ của Nhan Tử Dương, trong ánh mắt hắn hiện lên sự tự tin: “Thời gian tới anh sẽ cố gắng tạo cảm giác tốt với cô ấy."
Nhan Lạc Y đi từ trên lầu xuống, nhìn thấy hai người đang nói chuyện phiếm, cô tò mòi hỏi một câu: “Hai người đang nói chuyện gì vậy?”
"Ách...Không có gì, bọn em...bọn em đang nghĩ có nên cho thêm mật ong không..." Nhan Tử Dương bối rối nói.
Lôi cũng liền phối hợp: “Đúng, Tử Dương, thêm mật ong đi! Mùi vị chắc chắn sẽ rất tuyệt..."
Nhan Tử Dương liền đưa một hũ mật ong sang: “Đúng, thêm một chút vào, chị, chị thích ăn pizza mật ong không?"
Nhan Lạc Y nhìn bộ dạng đang nghiêm túc thảo luận của hai người đàn ông, cô không khỏi mím môi cười: “Được, hai người cứ quyết định đi! Chị đều thích."
Nói xong, Nhan Lạc Y nhìn ra ngoài vườn: “Chị ra ngoài phơi nắng chút."
Hai người đàn ông thở dài một hơi, Nhan Tử Dương vỗ vỗ ngực, Lôi cũng trút mổ hơi, nói với Nhan Tử Dương: “Tử Dương, em chắc là chị em chưa có bạn trai chứ!"
Nhan Tử Dương chưa từng nói với Lôi về phương diện tình cảm của Nhan Lạc Y, dù sao thì bạn trai cũ của cô cũng là phó tổng thống nước X, loại chuyện này, cậu đâu thể nói lung tung, như vậy sẽ đem đến nguy hiểm cho chị mình.
Có điều, Nhan Tử Dương thấy lần trước Nhan Lạc Y nói, chắc cô và Phan Lê Hân đã chia tay. Vừa kết thúc một mối tình, tâm trạng của cô chắc sẽ không được tốt, nếu Lôi có thể khiến cô vui lên hơn thì cậu cũng yên tâm.
"Chị ấy mới chia tay, chắc tâm trạng không được tốt lắm đâu." Nhan Tử Dương đau lòng nhìn theo bóng Nhan Lạc Y đang đi ra vườn.
Trong mắt Lôi cũng hiện lên vẻ lo lắng: “Anh mong anh có thể đem đến niềm vui cho cô ấy."
Lúc ăn trưa, ăn hai loại pizza, Nhan Lạc Y rất thích loại vị mật ong, vị vừa ngọt vừa chua, rất hợp khẩu vị của cô.
Buổi chiều, Nhan Tử Dương đưa Lôi và Nhan Lạc Y vào thành phố chơi.
Nước X, phủ Tổng thống. Phan Lê Hân đang tham dự một hội nghị, sau khi hội nghị kết thúc, anh mệt mỏi về phòng nghỉ, Tần Chính kêu người đi pha cà phê cho anh.
Tần Chính nhìn người đàn ông đang day trán liền quan tâm nói: “Thưa ngài, nếu ngài nhớ Nhan tiểu thư, sao không đến đón cô ấy về?"
Phan Lê Hân mở mắt ra, nhẹ nhàng than một câu: “Về phương diện tình cảm, tôi không muốn cưỡng ép cô ấy."
Tần Chính suy nghĩ một lát rồi nói: “Thưa ngài, tôi khuyên ngài một câu, Nhan tiểu thư yêu ngài, tôi nghĩ, lần này cô ấy rời đi chắc là có nỗi khổ riêng."
"Cô ấy yêu tôi sao?" Trong mắt Phan Lê Hân liền hiện lên một tia chờ mong.
Với anh mà nói, tình cảm của Nhan Lạc Y giống như thứ gì đó được ông trời ban cho, rất khó có được.
"Thưa ngài, ngài nên đón Nhan tiểu thư về đi, với thân phận của ngài, chỉ cần ngài chủ động tấn công, nhất định Nhan tiểu thư sẽ hồi tâm chuyển ý." Tần Chính khuyên nhủ, hắn thực sự không đành lòng nhìn Phan Lê Hân vì tình mà khổ sở.
Mày kiếm của Phan Lê Hân khẽ nhíu lại, sao anh không nghĩ tới điều này chứ? Hai ngày nay, anh luôn muốn làm vậy, anh rất muốn lập tức xuất hiện bên cạnh cô, anh cũng rất muốn tự mình đi hỏi tại sao cô lại đột ngột rời đi?
Tại sao lại không ở bên anh?
"Thưa ngài, một tuần sau, ngài phải tiến hành đến thăm nước F, ngài có thể tự mình đi gặp Nhan tiểu thư." Tần Chính lên tiếng nói.
Từ khi Nhan Lạc Y rời đi, đúng là cảm xúc của Phan Lê Hân bị trở ngại không ít lần, đến người bình thường lý trí tỉnh táo như anh cũng bị ảnh hưởng.
Nghe Tần Chính báo cáo, Phan Lê Hân mới nhớ đến lịch trình đi thăm nước khác sắp tới,chính là đến nước F, đất nước Nhan Lạc Y đang ở.
"Thưa ngài, ngài có cần tôi chuẩn bị quà gì giúp ngài không? Tôi nghĩ ngài muốn cầu hôn Nhan tiểu thư." Tần Chính cười nói.
Ánh mắt Phan Lê Hân trở nên phức tạp, lúc này, anh rất muốn giấu đi tình cảm của bản thân. Từ sau khi yêu cô, anh vẫn luôn giấu nên khiến cô bao lần suy nghĩ đắn đo về việc ở bên anh, anh cho rằng mình cũng cần chủ động về mặt tình cảm.
Bởi vì,anh biết, nếu mất đi cô thì đó chính là chuyện khiến bản thân hối hận nhất đời này.
Mặc dù hiện tại anh có đối thủ cạnh tranh, đối phương còn là một chàng trai Tây trẻ đẹp nhưng anh vẫn muốn giành lại hạnh phúc thuộc về mình.
"A Chính, chuẩn bị một chút, tuần sau xuất phát."
"Cần chuẩn bị lễ vật cầu hôn không?"
"Tôi tự mình chọn." Đáy mắt Phan Lê Hân hiện lên sự kiên định ngời ngời, hắn không muốn cho cô chạy thoát.