Trong làn mưa bụi, mắt của Nhan Lạc Y cũng bị mưa làm ướt, cô nhìn thấy người đàn ông đang bước tới mình như một vị thần, cuối cùng, thân thể đã chống đỡ mấy ngày liên tiếp của cô đã tìm được một nơi để dựa vào rồi.
Mà trong đám người tới chia buồn cùng gia đình, khi họ nhìn rõ người đàn ông kia đều trừng mắt há miệng, bọn họ không thể ngờ được rằng, Phó Tổng thống của đất nước này lại xuất hiện ở đây.
Ánh mắt của Phan Lê Hân rơi trên bóng người ốm yếu tiều tụy kia, khi hắn bước tới liền quét mắt qua những vị khách đang kính nể mình bên cạnh, mà những người này đều lên tiếng chào hỏi, "Ngài Phó Tổng thống."
Phan Lê Hân gật đầu với họ một cái, yên lặng bước tới bên Nhan Lạc Y, nhìn cô không rõ là đã đứng trong cơn mưa bao lâu, tóc tai, quần áo đều lộ ra sự ẩm ướt lạnh lẽo, hơn nữa đứng trong mưa như vậy mà Nhan Lạc Y và Nhan Tử Dương đều không che ô, đã đứng hai tiếng đồng hồ, cả người cũng đã rét vô cùng.
Thế nhưng, họ cũng chẳng màng tới cái lạnh ở thân thể mình, họ chỉ muốn đưa tiễn Đỗ Hữu Vọng vào giấc ngủ ngàn thu.
Nhan Lạc Y nhìn ông, nước mắt lặng yên rơi xuống, Phan Lê Hân cởi tây trang của mình, khẽ khoác lên vai cô, để nhiệt độ cơ thể hắn sưởi ấm trái tim cô.
Sau khi Phan Lê Hân cởi áo khoác, vệ sĩ ở sau lưng hắn đã cởi áo đưa cho hắn, lại bị hắn từ chối, hắn bước tới bên mộ của Đỗ Hữu Vọng, cúi đầu tưởng niệm một chút, sau đó bước tới trước mặt hai chị em, "Đỗ Hữu Vọng đã an nghỉ rồi, hai người phải chú ý sức khỏe, như vậy thì ông ấy mới có thể tới thế giới bên kia như ý được."
Nhan Tử Dương che miệng, hốc mắt đỏ bừng, gật đầu, "Cảm ơn."
Những vị khách kia đều đang đợi hắn đi thì họ mới đi, thế nhưng, Phan Lê Hân vẫn muốn ở bên Nhan Lạc Y nhiều hơn chút, hắn nói với họ, "Mọi người cứ đi trước đi!"
Giờ họ mới dám rời đi, hơn nữa cũng không nén được mà phải thán phục Đỗ Hữu Vọng, không ngờ rằng ông ta còn có thể được ngài Phó Tổng thống tới chia buồn, dã vậy, con gái nuôi của ông ta dường như cũng có mối quan hệ thân mật với ngài ấy.
Nhan Lạc Y và Nhan Tử Dương khấu đầu trước mộ của Đỗ Hữu Vogj, khi hai người nhìn thấy tấm hình cuối cùng kia, trong mắt tràn đầy sự bi thương khó nén.
Nhan Lạc Y và Nhan Tử Dương ngồi xe của Phan Lê Hân trở về, trên xe, Nhan Lạc Y đã hắt xì mấy cái, trong cơn gió lạnh, lại dầm mưa hơn hai tiếng đồng hồ, lại thêm khoảng thời gian này thức đêm nhiều, ngày nào cũng chỉ ngủ được vài tiếng, còn không ăn không uống, đau buồn tột bậc, nếu như không phải còn trẻ thì cơ thể cô đã sớm không thể chống đỡ nổi rồi.
Phan Lê Hân nhìn cô khoác tây trang của mình, tay vẫn lạnh như băng, hắn vừa đau lòng vừa lo lắng, nói với vệ sĩ, "Tới bệnh viện một chuyến đã."
Nhan Lạc Y liền ngẩng đầu nhìn hắn, "Tới bệnh viện làm gì chứ?" Nói xong lại hắt xì một cái, cô vội che miệng lại.
Phan Lê Hân đau lòng nhìn cô, "Chắc là bị cảm rồi."
Nhan Lạc Y tự cảm nhận một chút, quả thực đầu có chút choáng váng, hơn nữa, người còn lạnh vô cùng, dù ở trong xe ấm áp, tay chân cô vẫn lạnh như băng.
Tới bệnh viện, Phan Lê Hân liền bảo y tá chuẩn bị cho cô một bộ đồ sạch sẽ và ấm áp để thay, Nhan Tử Dương cũng vậy, có triệu chứng của bệnh cảm cúm.
Cả hai người đều phải phối hợp điều trị, bằng không sẽ chịu một trận ốm nặng.
Nhan Lạc Y uống thuốc xong, nằm trong căn phòng bệnh ấm áp thoải mái, cô mệt đến mức ngủ thiếp đi luôn, Nhan Tử Dương cũng đang nghỉ ngơi trong căn phòng kế bên.
Phan Lê Hân ngồi trước giường của cô, nắm lấy một tay cô, bàn tay to khẽ sờ trán cô, bị sốt nhẹ.
Dưới hốc mắt của cô đã có một quầng thâm mờ mờ, đó là do ngủ không đủ giấc mà thành.
Bên ngoài, Tần Chính gõ cửa bước vào, tới cạnh hắn, thấp giọng nói, "Tiên sinh, ngài nên đi họp rồi."
Phan Lê Hân nhìn đồng hồ trên tay, hắn mang theo Tần Chính ra khỏi cửa, nói với anh, "Cậu ở lại bệnh viện, chăm sóc hai chị em họ giúp tôi."
Tần Chính gật đầu, "Được, ngài cứ yên tâm họp! Tôi sẽ chăm sóc họ thật tốt."
Nhan Lạc Y tỉnh dậy, trời đã chạng vạng, Nhan Tử Dương đang ngồi trước giường của cô, cậu đã tỉnh lại trước rồi.
"Tử Dương, em đã khỏe hơn chưa?"
"Em đỡ nhiều rồi, chị còn đang sốt đấy."
"Chị không sao." Nhan Lạc Y ngồi dậy, ngủ một giấc đủ đầy, cô cảm thấy mình đã ổn hơn nhiều rồi.
Lúc này hai chị em chỉ cảm thấy trong lòng trống rỗng, Nhan Lạc Y hỏi Tử Dương, "Sau này em định ở đây hay về trường?"
"Em muốn ở lại thu xếp vài di vật của ba rồi mới đi, chị à, ba không còn nữa, chị hãy ở nhà họ Phan đi! Đừng ở một mình ở đây, em lo lắm."
Nhan Lạc Y còn chưa nghĩ xem con đường tiếp theo của mình sẽ ra sao, cô che miệng nghĩ ngợi, "Để xem đã! Chị sẽ ở với em đã."
Muộn hơn một chút, Tần Chính đưa họ tới một nhà hàng gần đó dùng bữa tối, Tấn Chính và Nhan Tử Dương lại có thứ để nói chuyện, bởi giữa đàn ông với nhau có rất nhiều chủ đề.
Mà Tần Chính cũng là một đối tượng vô cùng dễ để nói chuyện, có thể khiến bầu không khí vẫn luôn vui vẻ mà không ngượng ngùng.
Lại qua chút nữa, Tàn Chính đưa họ về nhà họ Đỗ, buổi tối, Nhan Lạc Y nhận được điện thoại của Phan Lê Hân, hắn không có chút thời gian rảnh nào nên không thể tới thăm cô.
Nhan Lạc Y cảm thấy trong lòng ấm áp cực kỳ, hắn đã làm quá nhiều rồi, cô cảm kích từ tận đáy lòng. "Lạc Y, anh quyết định sẽ thay em mua một căn biệt thự, làm nhà ở sau này của em, anh sẽ chọn một nơi có đường xá tốt và tính an toàn cao." Phan Lê Hân lên kế hoạch thay cô.
"Được! Dùng tiền của em đi! Không thể làm phiền anh được." Tài sản mà ba nuôi để lại cho cô đủ để cô mua được một nơi như vậy.
Người đàn ông ở đầu dây bên kia khẽ cười, "Của anh cũng là của em mà."
Nhan Lạc Y khẽ ngạc nhiên, sau đó liền ngượng ngùng nói, "Ừm, được."
"Vốn là muốn để em ở nhà anh, thế nhưng anh nghĩ là có thể em sẽ cần không gian riêng tư, nên đã sắp xếp một nơi gần nhà anh!"
"Cũng được, không thể làm phiền dì Liễu được." Nhan Lạc Y là một người không thích gây rắc rối cho người khác.
"Vậy quyết định rồi nhé, anh sẽ tìm nhà, còn em chỉ cần đợi để dọn vào thôi!"
"Cảm ơn anh, anh Lê Hân." Nhan Lạc Y thực sự cảm kích nói.
"Đồ ngốc, không cần cảm ơn, cuộc sống sau này của em, anh sẽ lo liệu cả," Người đàn ông ở đầu dây bên kia nhắc một câu, "Ngủ sớm chút."
Nhan Lạc Y ừm một tiếng, liền nghe thấy tiếng cúp máy, cô nằm lên giường, ngủ thiếp đi.
Nhan Tử Dương ở nhà dọn dẹp ba ngày, Nhan Lạc Y ở cùng cậu, đóng gói lại tất cả những đồ đạc của nhà họ Đỗ khiến căn nhà trở nên trống trải hẳn, những đồ dùng cũ của Đỗ Hữu Vọng vẫn giữ nguyên, đợi sau này Nhan Tử Dương du học về sẽ tính tiếp.
Ít nhất thì, vẫn còn cái nhà này.
Sau khi tiễn Nhan Tử Dương ra sân bay, trong lòng Nhan Lạc Y lại trỗng rỗng vô cùng, cô chuyển một số tiền lớn vào thẻ của Nhan Tử Dương, để cậu không phải lo cơm áo gạo tiền ở bên đó, là một người chị, giờ cô chỉ có thể mang những thứ tốt nhất cho em trai mình mà thôi.
Nhan Lạc Y ra khỏi sân bay, xe của Tần Chính đã đợi, "Nhan tiểu thư, chúng ta tới xem biệt thự của cô đi!"
"Được, làm phiền anh."
"Đừng khách khí." Tần Chính mỉm cười, ngồi ở ghế lái, lái xe đưa cô đi tới đó.
Nơi Phan Lê Hân tìm cho cô là một căn biệt thự nhỏ rất thích hợp cho những cô gái muốn ở một mình, tuy nhỏ nhưng cũng vẫn đầy đủ, được bài trí ấm áp vô cùng, tràn ngập hơi thở của phái nữ, trong vườn hoa còn có một hàng lan can điêu khắc tinh tế sinh khí vô cùng, phòng khách ấm áp, những chiếc kệ trên tường đã được đặt búp bê vải đáng yêu, sofa và phòng bếp, tất cả đều khiến người ta cảm thấy thoải mái vô cùng.
Nhan Lạc Y bước vào liền yêu trọn mỗi thứ ở nơi đây, cô đi dọc theo cầu thang màu trắng nhà, phòng ngủ chính của cô lại to lớn đến lạ kỳ, trong phòng có sofa, ở ban công có bàn trà, và một chiếc ghế treo khác nữa.
Ánh mắt của Nhan Lạc Y lấp lánh những tia sáng yêu thích, Tần Chính đứng một bên thầm thở phào nhẹ nhõm, đây là do anh mời những công ty lắp đặt hàng đầu tới làm đó, xây dựng nên tất cả mọi thứ mà con gái thích.
Quả nhiên, thấy ánh mắt vui vẻ của Nhan Lạc Y, cũng không phụ lòng nhờ vả của ngài Phó Tổng thống rồi.
"Nhan tiểu thư, cô có thích không? Có ý kiến gì thì cô cứ nói với tôi." Tần Chính cười hỏi.
"Thích lắm, tôi rất thích, cảm ơn trợ lý Tần đã dụng tâm." Nhan Lạc Y gật đầu tặng anh một nụ cười cảm kích.
Tần Chính phất tay, "Đừng khách khí, tất cả những điều mà tôi làm đâu có tính là gì chứ, quan trọng nhất là tâm ý của ngài ấy mà thôi."
Mắt Nhan Lạc Y tràn đầy sự ngọt ngào, tâm ý của hắn, cô sớm đã cảm nhận rõ rồi.
"Nhan tiểu thư, nơi đây đã là nhà của cô rồi, tôi đã chuẩn bị một chiếc xe, sau này cô có đi đâu cũng tiện."
Nhan Lạc Y gật đầu, "Cảm ơn."
Khi ở trường, cô đã sớm lấy được bằng lái rồi, chỉ là đã lâu chưa chạm vào xe, cô cũng không biết có dám ra đường không nữa.