Cả người Nhan Lạc Y đều hoảng hốt, cô chưa bao giờ muốn nhanh chóng trả lời một người như thế, cô nắm tay anh, lớn gan trả lời: “Em muốn ở bên cạnh anh.”
Ánh mắt Phan Lê Hân dưới ánh mặt trời trở nên sáng lạn mê người, còn mang theo ý cười.
Anh giơ tay ôm cô vào lòng, cúi đầu, môi mỏng hôn lên mái tóc cô.
Nhan Lạc Y run lên, cảm nhận sự yêu thích của người đàn ông với mình, cảm thấy được yêu mà sợ, cô nhắm mắt lại, cũng muốn dựa gần vào anh.
Cô giơ tay ôm eo anh, cái eo rắn chắc đầy sức mạnh, cảm nhận hơi thở trên người anh.
Phan Lê Hân ở lúc cô không nhìn thấy thì âm thầm thở phào, hòn đá đè nặng trên ngực anh cuối cùng cũng bỏ xuống được, anh không cần lo cô gái này sẽ từ chối anh nữa.
Cái ôm dưới ánh mặt trời này mãi vẫn chưa thả ra, hai bên đều không nỡ, Nhan Lạc Y còn muốn ôm anh thêm một lúc.
Mà Phan Lê Hân cũng phát hiện, tiếp tục ôm cô, anh sẽ đòi hỏi càng nhiều hơn. Nhưng lúc này anh không muốn làm gì cô cả, anh xoa tóc cô, nhẹ đẩy cô gái trong lòng ra, ánh mắt sâu thẳm thâm thình khóa trên khuôn mặt nhỏ nhắn.
“Anh đi tản bộ với em.”
“Vâng!” Tâm trạng Nhan Lạc Y lúc này vui vẻ đến mức không có từ nào hình dung được.
Giống như vui đến sắp bay lên, cô giang hai tay, cảm nhận cơn gió, đi đến trước mặt anh, nghịch ngợm đối mặt với anh, đi lùi.
Gió biển thổi rối tóc cô, dán vào mặt, nhưng không thể giấu được nụ cười ngọt ngào hạnh phúc kia.
Cô giơ tay vuốt lại tóc, nụ cười tươi tắn, hình ảnh này đã trở thành cảnh đẹp nhất trong mắt người đàn ông.
Anh giơ tay, dịu dàng chỉnh lại tóc thay tô, cảm nhận làn da mềm mại ngọt ngào thơm tho, sờ vào vành tai của cô. Tóm lại, Phan Lê Hân lúc này đã hoàn toàn bị cô mê hoặc.
Nhan Lạc Y căn bản không biết mình đẹp như thế trong mắt anh. Cô chỉ xấu hổ không dám nhìn anh nhiều thêm, dù biết anh yêu cô, nhưng tình yêu trong mắt anh quá sâu nặng, cô chỉ sợ mình bị say trong đó, làm ra hành động ngu ngốc gì đó.
Nhan Lạc Y chơi đùa chỗ nước nông, nhặt một vài vỏ sò xinh đẹp, mà ánh mắt người đàn ông chưa bao giờ rời khỏi người cô, nghe tiếng cười ha ha của cô, giống như một đứa trẻ được chơi mà hưng phấn vậy. Trong lòng anh đã coi cô như trẻ con mà thương yêu.
Nhan Lạc Y chơi mệt rồi, đi cùng anh về lại trong biệt thự, cô tắm rồi xuống lầu, mà người đàn ông đang chuẩn bị bữa trưa.
Nhan Lạc Y xuống lầu liền nhìn thấy dáng vẻ người đàn ông đang cầm thìa trong bếp, cô chỉ cảm thấy mình trở thành người hạnh phúc nhất.
Nhan Lạc Y mặc một chiếc áo kẻ, phối với quần bó, nhìn rất sạch sẽ lanh lọi.
Nhan Lạc Y nghĩ đến anh vẫn trong bếp, cảm thấy mình cũng nên làm gì đó!
Đúng rồi, cô có thể đi giặt quần áo, cô biết trên ban công có máy giặt, Nhan Lạc Y lập tức nhẹ nhàng lên lầu.
Bỏ quần áo của mình vào giỏ rồi nhấc lên đi về phía phòng ngủ chính của người đàn ông.
Cô có chút xấu hổ mà vào trong phòng tắm của anh, phát hiện quần áo của anh cũng đang trong giỏ, Nhan Lạc Y cúi người nhặt quần áo vào trong giỏ mình.
Khi nhìn thấy một cái quần lót tứ giác màu đen, mặt Nhan Lạc Y thoáng chốc đỏ bừng, cô nuốt nước miếng, giơ tay nhặt lên.
Nhan Lạc Y lên lầu nhét quần áo vào máy giặt, nhưng quần lót thì cô giặt tay, còn có tất của người đàn ông cô cũng giặt tay trên ban công luôn. Sau khi giặt xong thì đi đến giá phơi trước mặt, máy giặt vẫn đang giặt nên cô định ăn xong thì lên phơi đồ trong đó.
Trong lúc cô đang định phơi thì đột nhiên nhìn thất một bóng dáng bước vào từ đằng sau.
Mặt cô đỏ bừng, trong tay cô còn đang nắm cái quần lót đó của người đàn ông.
Phan Lê Hân đã làm xong bữa trưa rồi, khi lên lầu gọi cô liền phát hiện cô không có trong phòng, anh đoán cô đang ở ban công.
Ánh mắt Phan Lê Hân nhu hòa, trừ mẹ và người làm thì cô là người con gái đầu tiên giặt quần áo cho anh.
Phan Lê Hân đi tới, Nhan Lạc Y lập tức khẩn trương nói: “Em sắp xong rồi.”
Nói xong, cô nhanh chóng treo quần lót áo lót của bản thân lên móc, lúc định treo lên thì phát hiện cô không kéo dây phơi tự động xuống, đang định kéo thì người đàn ông đã lấy móc phơi trong tay cô, trên đó đang treo áo ngực màu hồng của cô, não cô vang lên tiếng ong ong.
Người đàn ông ngược lại rất tự nhiên, thay cô treo quần áo lên, Nhan Lạc Y chỉ cảm thấy mặt mình nóng rát, không biết do bị mặt trời chiếu vào hay làm sao, tóm lại khi cô xuống lầu thì mặt đã đỏ bừng rồi.
“Buổi chiều muốn đi đâu không?” Phan Lê Hân ưu nhã nhấc ly trà, nhìn về phía cô, hỏi.
Nhan Lạc Y lắc đầu: “Buổi chiều ở đây nghỉ đi! Xem sách một lúc!”
Phan Lê Hân gật đầu, buổi chiều anh còn xử lý công việc, tuy đang nghỉ ngơi nhưng công vụ quan trọng, cần phải có sự phê duyệt của anh.
Buổi chiều, Nhan Lạc Y lấy mấy quyển sách ra, ở chỗ ban công phòng sách của Phan Lê Hân có một cái sô pha rất thích hợp nghe nhạc đọc sách, bên trên còn có ô che nắng, vừa cảm thấy ấm áp vừa có thể hưởng thụ sự râm mát.
“Em đi pha hai ly cà phê.” Nhan Lạc Y thấy anh ngồi trước bàn đọc sách liền nói.
“Được.” Phan Lê Hân gật đầu cười.
Ở cạnh người mình yêu, dù làm gì, dù chỉ là chuyện đơn giản nhất thì đều trở nên có ý nghĩa vô cùng.
Nhan Lạc Y pha hai ly cà phê, ly cô dùng bỏ thêm đường và kem, trong mùi thơm còn có vị ngọt, cô đã tìm thấy vị mà mình thích uống rồi.
Cô dùng hai ly đen tinh tế, đặt hai cái thìa nhỏ lên rồi bưng vào trong phòng sách, cô để một ly lên trước mặt người đàn ông.
Phan Lê Hân đã thích vị cà phê mà cô gái này pha rồi, hơn nữa cô là một cô gái đầy tinh tế và tràn đầy hơi thở nghệ thuật, chuyện mà cô làm đều hiện rõ cô là một người tinh tế khéo léo.
“Dùng từ từ, em đi ban công đọc sách đây. Lúc cần gì thì gọi em nhé.” Nhan Lạc Y nói với anh, xong rồi bưng ly của mình đi.
Trong thành phố, tình trạng sức khỏe của Đỗ Hữu Vọng càng ngày càng kém, bệnh đến như núi đổ, ông cho rằng mình có thể gắng gượng thêm, ít nhất ông mong mình có thể có hai năm nữa, ông ta xin về hưu, nhưng cấp trên của ông ta vì ông ta có chút lợi ích nên tìm đủ mọi cách không cho ông ta về hưu.
Đỗ Hữu Vọng đã ho ra máu lần thứ ba trong phòng làm việc của mình rồi. Nhưng ông là một người không muốn yếu đuối trước mặt người khác, cho nên lần nào cũng giấu diếm người dưới.
Đỗ Hữu Vọng có một cảm giác rất tuyệt vọng, ông cảm thấy trong cuộc đời có hạn của mình, không nên ngồi ở đây làm việc tiếp nữa, mà phải ở bên người thân nhất của mình, cho nên ông chuẩn bị ra nước ngoài với con trai.
Đỗ Hữu Vọng tiếp tục đến phòng làm việc cấp trên, nhanh chóng đưa ra chuyện xin về hưu.
“Hữu Vọng à! Không phải tôi không phê chuẩn cho ông, ông cũng biết trình tự này cần phải đi rất lâu, hơn nữa, ông đột nhiên đưa ra cái này, chúng tôi cũng rất khó xử.”
“Vậy phải cần bao lâu?” Sắc mặt Đỗ Hữu Vọng trắng bệch.
“Tôi xem xem, nếu xin thì ít nhất phải nửa năm.”
“Tôi không đợi được nửa năm.”
“Vậy hết cách, chúng ta phải làm theo quy trình chứ.”
Đỗ Hữu Vọng ra khỏi phòng làm việc, ông ta mệt mỏi trở về phòng mình, giơ tay gọi điện thoại cho con trai Nhan Tử Dương.
“Cha nuôi.” Giọng hoạt bát đầy sức sống của Nhan Tử Dương truyền ra.
Nghe con trai vẫn gọi ông là cha nuôi, lòng Đỗ Hữu Vọng có chút tiếc nuối, ông muốn lúc ông còn sống có thể nghe được con trai gọi ba.
Người sống một đời, ông ta cũng từng hùng tâm tráng trí, dã tâm tràn đầy, từng muốn bò lên đỉnh cao cuộc đời thì sẽ không uổng phí đời này. Nhưng khi đến lúc lực bất tòng tâm thì Đỗ Hữu Vọng mới phát ra một tiếng cảm thán khác.
Khi ông ta đã đến cuối con đường đời, đếm từng ngày một đi qua thì dã tâm quyền lợi cũng chỉ là vật ngoài thân, cái quan trọng nhất cuối cùng chính là ở bên cạnh người mình yêu nhất, hưởng thụ từng ngày một.
Cả người Đỗ Hữu Vọng đột nhiên ngã dưới đất phòng làm việc của mình, Tiểu Trần vừa chuẩn bị vào đưa tài liệu nhìn thấy thì bị dọa kêu to: “Quản sự Đỗ.”
Rất nhanh cũng có những nhân viên khác đến đưa Đỗ Hữu Vọng vào bệnh viện gần nhất.