Trong phòng, lúc Nhan Lạc Y nghe thấy tiếng gõ cửa thì cô đã mặc áo ngủ xong, cô vội vàng ôm một cái áo khoác và đi tới cửa, mở cửa ra.
Ngoài cửa, trên tay của Phan Lê Hân cầm tờ giấy của cô và cái vòng tay kia.
“Tại sao em lại tháo xuống?” Ở dưới ánh đèn mờ tối ngoài hành lang, ánh mắt Phan Lê Hân có vẻ đặc biệt hung dữ.
Nhan Lạc Y giật mình, cô cảm giác hình như anh rất tức giận thì phải!
“Em không thể nhận cái vòng tay này được, em đã kiểm tra giá của cái tương tự, nó hơn năm trăm vạn, em cảm giác cái này quá đắt tiền, em căn bản không dám đeo ra ngoài, sợ làm vỡ hoặc làm mất nó, cho nên mong ngài nhận lại cho!” Nhan Lạc Y thành thật nói.
Phan Lê Hân không biết liệu mình nên tức giận hay là buồn cười, anh thở ra một hơi nói: “Quà tặng đắt hay không không quan trọng. Quan trọng chính là tấm lòng anh tặng quà cho em, em hiểu chưa?”
Nhan Lạc Y chớp mắt, cô thật sự không hiểu, tuy nhiên, cô lại nhanh chóng mỉm cười “Tất nhiên là đắt không quan trọng rồ. Vậy ngày mai em lại cầm một cái cốc trên kệ của anh! Tất cả đều là tấm lòng ạ! Em hiểu mà.”
Phan Lê Hân thấy choáng váng. Người phụ nữ này còn dám nói nữa? Anh nắm lấy cổ tay của cô và muốn đeo vào một lần nữa.
Nhan Lạc Y bị sốc, cô chuẩn bị rút về tay, mà vào lúc này anh lại kéo mạnh khiến Nhan Lạc Y nhào vào trong lòng anh, đập mạnh lên người anh.
“Ơ!” Mặt Nhan Lạc Y đỏ bừng và vội vàng lùi về phía sau, mà anh lại lần nữa đeo cái vòng tay vào cổ tay cô, anh trầm giọng nói: “Em ở đây thì phải đeo, nếu như em cảm thấy ra ngoài không thuận tiện, có thể tháo xuống, nhưng không được trả lại cho anh.”
Anh nói xong dừng một lát, lại mở miệng nói tiếp: “Nếu em muốn cái cốc cũng được, em có thể tự mình qua lấy! Anh tặng cả cho em.”
Nhan Lạc Y ngẩng đầu lên thì đã thấy cánh cửa bị đóng lại, cô ngây người đứng ở cửa, không biết phải làm gì.
Qua một lúc lâu, Nhan Lạc Y không khỏi nghĩ anh thật sự quá hào phóng!
Nhan Lạc Y mang vòng tay trở về trên giường nằm, cô căn bản không suy nghĩ theo chiều hướng khác, chỉ cảm thấy mình từ chối nhậ quà đã chọc cho anh tức giận.
Mà cái này không chỉ là tấm lòng của anh, mà còn biểu đạt ý của anh nữa.
Phan Lê Hân tắm xong lại nằm ở trên giường, gối lên hai cánh tay, ánh mắt nhìn lên trần nhà, anh cảm thấy bối rối, rốt cuộc mình có nên trực tiếp nói cho cô ấy biết suy nghĩ của mình, hay vẫn tiếp tục ám chỉ suy nghĩ của mình và chờ cô tự mình hiểu ra?
Thật ra, anh vẫn nhìn không ra được, Nhan Lạc Y có phải thật sự thích anh, hay cô chỉ sùng bái anh vì thân phận của anh.
Nếu như đột nhiên nói thẳng ra, cô có thể tiếp nhận được không? Hoặc, cô từ chối thì sao?
Vì thế Phan Lê Hân trằn trọc tới gần sáng mới ngủ được.
Sáng sớm.
Nhan Lạc Y giấu vòng tay thật tốt và đi xuống tầng lấy một cái cốc trên kệ, rồi đi ngay đến phòng thực tập, thậm chí cô ăn sáng ở trong phòng ăn luôn.
Phan Lê Hân ăn sáng một mình, ông chủ nhà hàng nói Nhan Lạc Y đã gọi điện thoại qua bảo không cần chuẩn bị cô.
Phan Lê Hân cảm thấy cô đang trốn tránh anh, có phải tối hôm qua cô ấy đã hiểu được tâm ý của anh nên bắt đầu muốn tránh né anh hay không?
Trong văn phòng của tổng thống, Phan Lê Hân bắt đầu điều chỉnh kỳ nghỉ đầu tiên của anh trong nhiều năm làm giữ chức vụ này, Tần Chính cũng đang đưa ra hành trình thường lệ của anh.
“Thưa ngài, ngài xác định lựa chọn ở trên đảo này sao?” Tần Chính phát hiện kỳ nghỉ của Phan Lê Hân chỉ ở trên một đảo nhỏ trong nước.
“Ừ! Ở trong nước tương đối an toàn hơn, anh cho người qua bố trí công tác an ninh, ba ngày sau, tôi sẽ đi.”
Tần Chính lập tức trả lời: “Được! Tôi sẽ lập tức đi sắp xếp.”
“Thuận tiện đi tới phòng thực tập một chuyến, bảo Nhan Lạc Y đi cùng chúng ta, cho cô ấy một kỳ nghỉ vui vẻ.” Phan Lê Hân bổ sung thêm một câu.
Tần Chính mỉm cười và nói: “Được.”
Phan Lê Hân lên nắm quyền đã nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên anh dẫn một cô gái đi cùng.
Nhan Lạc Y ở phòng thực tập nghe xong bài giảng buổi chiều thì bị chủ nhiệm gọi vào nói chuyện.
Nhan Lạc Y thật sự có hơi khẩn trương khi đứng ở trước mặt chủ nhiệm.
“Chủ nhiệm, ngài gọi tôi sao?”
“Lạc Y à! Là như vậy, chúng tôi quyết định phê duyệt cho cô kỳ nghỉ một tuần lễ, cô cứ thoải mái nghỉ ngơi nhé.”
“Ơ? Tôi được nghỉ sao? Phòng thực tập của chúng ta đều nghỉ à?” Nhan Lạc Y ngạc nhiên hỏi.
Chủ nhiệm lắc đầu nói: “Không phải, tôi vừa nhận được điện thoại của văn phòng tổng thống bên kia, nói cô cần kỳ nghỉ một tuần, nên chúng tôi đã phê duyệt.”
Nhan Lạc Y cảm thấy đầu óc trống rỗng mất vài giây, xem ra là Phan Lê Hân đánh tiếng sang, nhưng cô chưa từng nghĩ sẽ xin nghỉ mà!
Nhan Lạc Y đi ra khỏi văn phòng mà đầu óc vẫn mơ hồ. Cô nhìn đồng hồ rồi đi về phía chỗ ở của Phan Lê Hân.
Nhan Lạc Y được nghỉ thì đương nhiên vui vẻ, nhưng vì sao anh lại đột nhiên xin cho cô nghỉ?
Nhan Lạc Y ngồi ở trong phòng ăn và chờ đợi Phan Lê Hân, lúc sáu giờ rưỡi, cô nhìn thấy một bóng dáng đẹp trai ở dưới ánh mặt trời chiều đang đi tới.
Ánh sáng mặt trời chiếu xuống sau lưng anh, khiến toàn thân anh có vẻ chói mắt lại thâm trầm, mỗi một bước chân đều tràn đầy sức mạnh.
Nhan Lạc Y vội vàng đứng dậy chào đón người đàn ông này, khi anh sắp đến trước mặt, cô đã không chờ được nữa, hỏi: “Anh Lê Hân, có phải anh đã xin nghỉ giúp em không?”
Ánh mắt Phan Lê Hân liếc nhìn cổ tay mảnh mai của cô và gật đầu: “Anh có kỳ nghỉ một tuần nên muốn dẫn em đi cùng.”
Nhan Lạc Y hơi kinh ngạc, kỳ nghỉ của anh sao? Cô cũng có may mắn được tận hưởng kỳ nghỉ cùng anh à? “Chúng ta đi nghỉ ở đâu vậy?” Vẻ mặt Nhan Lạc Y tò mò hỏi.
“Chỉ là một hòn đảo trong nước thôi.” Phan Lê Hân trả lời của cô, đồng thời cũng quan sát quần áo trên người cô, cô hình như không có mấy bộ quần áo đi nghỉ, cô mặc trên người một bộ lễ phục, mà quần áo bình thường cô mặc cũng có vẻ quá bình thường.
Xem ra phải chuẩn bị cho cô một ít mới được.
Trong mắt Nhan Lạc Y lập tức sáng lên. Ai lại không mong chờ vào kỳ nghỉ như vậy chứ?
“Vậy có bao nhiêu người đi cùng ạ?” Nhan Lạc Y hỏi thăm nói.
Phan Lê Hân híp mắt lại và cười trả lời: “Em và anh, thêm cả trợ lý của anh nữa.”
Nhan Lạc Y từ vui mừng lại lập tức biến thành kinh ngạc, chỉ ba người bọn họ đi nghỉ ở trên đảo thôi sao?
“Tuy nhiên, phần lớn thời gian trợ lý của anh sẽ không ở đó, quả thật mà nói, chỉ có hai người chúng ta, em có sợ không?” Phan Lê Hân cười hỏi.
Nhan Lạc Y không muốn thể hiện mình quá nhát gan: “Em đương nhiên không sợ rồi.”
“Rất tốt, chiều ngày kia chúng ta sẽ đi, em đóng gói các vật dụng cá nhân quan trọng, quần áo gì đấy thì cứ để anh chuẩn bị cho em là được.”
“Vậy em có thể cầm theo mấy cuốn sách ở trên giá sách của anh chứ?” Nhan Lạc Y nghĩ đến trong lúc đi nghỉ chắc chắn sẽ không thể thiếu một quyển sách để giết thời gian.
“Có thể.” Phan Lê Hân thấy cô vẫn có thái độ học tập nghiêm túc như vậy thì không khỏi khen ngợi.
Hai ngày qua, Nhan Lạc Y ở trong phòng thực tập luôn không tập trung, A Hương nhận ra nên cô đành phải nói về chuyện mình sẽ nghỉ một tuần.
“Lạc Y, cậu thật hạnh phúc, còn có kỳ nghỉ nữa.”
Nhan Lạc Y có chút xấu hổ khi nói về chuyện xin nghỉ quá nhiều, mà đúng lúc này lại có một cô gái đi lướt qua bên cạnh của cô, lớn tiếng nói: “Ai biết phía sau lưng người ta có quan hệ đặc biệt! Nên người ta mới cảm giác tới phủ Tổng thống thực tập giống như đi chơi vậy.”
“Đúng vậy! Lẽ nào bộ dạng xinh đẹp thì thật sự được có quyền lợi đặc biệt sao?”
A Hương nghe xong thì không nhịn được đáp trả một câu: “Các người nói cái gì đó! Ít nhất Lạc Y là thật sự xinh đẹp! Các người chỉ đố kị thôi!”
Nhan Lạc Y kéo A Hương và nhìn cô ấy, khẽ lắc đầu.
“A Hương, vậy sao cô không hỏi cô ta xem, cô ta có quyền lợi đặc biệt như vậy từ đâu? Cô muốn xin nghỉ một ngày cũng khó, nhưng người ta lại được nghỉ tới một tuần đấy!”
Nhìn hai cô đồng nghiệp rời đi, ánh mắt A Hương nhìn qua: “Lạc Y, gần đây cậu có hơi kỳ lạ, lần trước mình nhìn thấy bạn đi một chuyến tới chỗ Đông Uyển của tổng thống, vì sao cậu lại qua bên đấy?”
“A Hương! Mình có một người thân làm ở đó, nên mình đi qua tìm người ấy thôi.” Nhan Lạc Y nói.
A Hương mỉm cười và nói: “Thì ra người thân của cậu ở bên đó sao? Cậu thật là may mắn.”
Nhan Lạc Y mỉm cười, cô thật sự rất may mắn!
Khoảng ba giờ chiều thứ tư, đoàn xe của Phan Lê Hân lại xuất phát, đi tới một căn cứ gần đây, nơi đó có máy bay trực thăng sẽ chở bọn họ ra đảo.
Nhan Lạc Y nhìn bốn cái máy bay trực thăng thật sự rất lớn, cô kinh ngạc kêu lên một tiếng, mà khi cô đội mũ bảo hiểm và ngồi xuống, trong lòng cô lại thấy bất an, trái tim cô đập loạn lên.
Phan Lê Hân ngồi ở bên cạnh của cô, nhìn cô ngồi ở giữa mà sắc mặt trắng bệch, khẩn trương không biết nắm vào đâu, bàn tay của anh lập tức cầm lấy bàn tay nhỏ bé của cô và đan chặt vào mười ngón tay cô.
“Đừng sợ, nó rất an toàn mà.” anh khẽ an ủi.
Nhan Lạc Y nhìn anh và dần dần thấy bớt căng thẳng, mà trong nháy mắt, máy bay trực thăng đột ngột từ dưới mặt đất bay lên, cảm giác mất trọng lượng làm cô khiếp sợ, lập tức ôm lấy người đàn ông bên cạnh.