Nhan Lạc Y vừa khóc vừa xem cuốn album, Liễu phu nhân ở bên cũng đau lòng mấy lần thay cô lau nước mắt.
"Lạc Y, bọn họ đều đi cả rồi, chỉ cần con trở lại, bọn họ sẽ được an ủi phần nào." Liễu phu nhân động viên nói.
"Phu nhân, tại sao cháu lại bị ôm đi mất? Bảo mẫu đó tại sao lại ác độc tới vậy?"
"Chỉ có thể nói là nghiệp chướng thôi! Bà của con bị trộm mấy chiếc vòng cổ gia truyền, có một người bảo mẫu đã đã độc ác đứng ra mắng người còn lại lấy trộm, hơn nữa, cô ta còn lấy vật chứng ra để chứng minh, ông bà và ba mẹ con đều tin, liền bắt người bảo mẫu đó trả cái vòng lại, bọn họ sẽ không truy xét trách nhiệm nữa."
"Ai mà biết rằng người đứng ra chỉ tội mới là kẻ làm điều xấu thật sự, mà người bị oan ức kia không chịu nổi sự tủi nhục như vậy, khi cô ta về nhà họ Hàn thu dọn đồ đạc liền ôm con đang chơi ngoài vườn hoa đi mất. Chuyện sau đó, cả nhà họ Hàn đều tận lực tìm con, còn người bảo mẫu đó lại nhảy sông tự vẫn, trước khi chết cũng không có bất kỳ lời trăn trối nào. Còn con thì cũng không thể tìm lại được nữa."
Nhan Lạc Y trừng mắt, cô nhớ lại ba mẹ hiện giờ cũng rất tốt với mình, lẽ nào bảo mẫu đó đã đưa cô cho họ sao? Hay là bảo mẫu đó vứt cô ở đâu đó, bọn họ đã nhặt được cô?
"Vậy bảo mẫu đó tên là gì ạ?" Nhan Lạc Y chẳng qua cũng chỉ muốn hỏi kỹ thêm một câu, bởi bảo mẫu này đã làm thay đổi toàn bộ cuộc đời của cô.
"Hình như là Thúy Liên!"
Sắc mặt Nhan Lạc Y u ám, cô căn bản chưa từng nghe qua cái tên này, mà từ nhỏ cô đã bị ôm tới nơi nào, điều này thực sự đã trở thành bí mật không ai có thể biết được.
Liễu phu nhân nhìn cô, biết vậy nên đau lòng tột cùng, cầm lấy đôi tay cô và nói, "Lạc Y, đừng lo lắng, từ giờ trở đi chúng ta chính là người nhà của con, ta và bà con là chị em tốt, cháu của bà cũng chính là cháu của ta, con có thể gọi ta là bà.
Liễu phu nhân hiện giờ cũng sáu mươi lăm rồi, mà Nhan Lạc Y chẳng qua cũng chỉ mới hai mươi ba, gọi một tiếng bà cũng khá hợp.
Nhan Lạc Y mắt đẫm lệ nhìn người đàn ông ở bên cạnh, ngài phó tổng thống đột nhiên lại trở thành người chú không cùng huyết thống của mình sao?
Ánh mắt của Phan Lê Hân xẹt qua một sự phức tạp, hiện giờ anh không biết phải nói gì.
Nhìn thấy ánh mắt của Nhan Lạc Y hướng tới, anh gật đầu đáp một câu, "Sau này em cứ gọi tôi như vậy."
"Lạc Y, đứa trẻ này, đừng lo lắng nữa, con là đứa bé mà ta đã tìm suốt mười mấy năm ròng, ta sớm đã coi con như cháu mình rồi. Sau này đây chính là nhà của con." Liễu phu nhân an ủi cô.
Nhan Lạc Y cảm kích gật đầu, ôm lấy cuốn album, đột nhiên lại không nén nổi mà nước mắt đầy mặt, nhưng sự bi thương trong lòng cô chưa bao giờ lớn đến vậy, những người bên cạnh cô đều rời đi cả rồi sao? Bốn người là ba mẹ, hai người là ông bà.
Nhan Lạc Y vẫn khóc mãi, cô vẫn còn nhỏ, vẫn chưa thể khống chế tốt tâm tình của mình, đối với cô mà nói, khóc lớn một trận còn có ích hơn đau khổ trong lòng.
Phan Lê Hân yên lặng ngồi trên ghế sofa bên cạnh, mẹ đang ở bên, điều mà hắn có thể làm chỉ là nhìn cô chăm chú, lắng nghe tiếng khóc đau đớn của cô, trong lòng hắn cũng theo đó mà đau xót.
Liễu phu nhân an ủi cô vài phút, cảm thấy giờ phút này nên để cô ở một mình, bà khẽ giọng nói, "Lạc Y, ta đưa con lên lầu hai nghỉ ngơi, con cứ xem kĩ những bức ảnh này đi, nhớ lại người nhà của con."
Nhan Lạc Y lệ đẫm lưng tròng mê mang gật đầu, đi theo Liễu phu nhần lên lầu hai, vào một căn phòng ấm áp tinh xảo, Nhan Lạc Y ngồi trên sofa, ôm lấy cuốn album với nỗi đau đớn.
"Con à, con hãy bình tĩnh lại, cũng đừng đau lòng quá nữa, trước mắt điều quan trọng nhất vẫn là con khỏe mạnh bình an, người nhà con ở dưới suối vàng biết cũng sẽ được an ủi phần nào."
Nhan Lạc Y cảm kích nhìn người bà thân thiết, "Cảm ơn bà."
"Ôi! Được rồi, con cứ xem ảnh đi!" Liễu phu nhân nói xong đưa tay khẽ đóng cửa lại.
Nhan Lạc Y sụt sịt, cố nén lại nỗi đau, lại giở cuốn album xem lần nữa, đem những kí ức chưa từng có về người thân khắc ghi vào lòng.
Dưới lầu, Liễu phu nhân thở dài một hôi, nói với con trai, "Lê Hân, đứa nhỏ này quá đáng thương rồi, chúng ta nhất định phải đối xử tốt với nó, từ giờ trở đi, mẹ chính là bà của con bé, còn con chính là chú con bé."
Phan Lê Hân nhíu mày nói, "Mẹ à, nhất định phải dùng thân phận như vậy sao?"
Liễu phu nhân ngây người ra, "Sao vậy? Con cảm thấy không ổn sao?"
Lúc này, Phan Lê Hân tất nhiên chẳng dám nói ý nghĩ của mình ra, mẹ vẫn luôn tìm lại đứa nhỏ cho nhà họ Hàn, đã coi là cháu rồi, hắn cũng chẳng thể làm trái với cách nghĩ đã lâu như vậy của mẹ được.
"Không có gì." Phan Lê Hân trầm giọng nói.
"Tạm thời cứ để Lạc Y ở một mình một lát, bình tĩnh lại, chút nữa con lên an ủi đi, mẹ chuẩn bị cơm tối đây."
"Vâng!" Phan Lê Hân gật đầu.
Sau khi bà rời đi, ánh mắt của Phan Lê Hân hướng lên lầu hai, hắn nghĩ tới điều gì, cầm điện thoại gọi một cuộc."
"Alo! Anh có việc?"
"Giúp tôi điều tra mối quan hệ xã hội xung quanh Đỗ Hữu Vọng, tôi muốn tỉ mỉ một chút." Phan Lê Hân cảm thấy Đỗ Hữu Vọng nhận nuôi Nhan Lạc Y có thể sẽ có liên quan tới chuyện năm ấy.
"Được! Tôi sẽ điều tra ngay." Tần Chính đáp lời.
Cúp điện thoại, hắn bước thẳng lên lầu hai, lúc này, ở trong phòng, Nhan Lạc Y vừa xem ảnh vừa rơi lệ, những bức ảnh này, mỗi bức đều đang kể ra một câu chuyện có thật.
Những người yêu quý cô, dù cho cô có thể nhìn thấy nụ cười của họ trong ảnh, thế nhưng đời này, cô đã không thể gặp họ thêm lần nào nữa.
Trên thế giới này còn chuyện nào khiến người ta bi thương hơn chuyện này nữa sao?
Cửa khẽ được mở ra, Phan Lê Hân bước vào, nhìn thấy cô gái đang bị bao phủ bởi sự bi thương nặng nề ngồi trên sofa, trái tim hắn cũng đau vô cùng, hắn bước tới bên cô. Nhan Lạc Y mau chóng vội vàng lau nước mắt, lúc này, một chiếc khăn tay màu xám được đưa qua.
Nhan Lạc Y ngước mắt, trong ánh mắt mờ mờ đã nhìn thấy đôi mắt thâm thúy đầy sự quan tâm mình của người đàn ông.
Cô đưa tay nhận lấy, cúi đầu tự lau nước mắt.
Phan Lê Hân cũng không nói lời khuyên nhủ cô, hắn chỉ yên lặng ở bên cô, nhìn cô chăm chú.
Nhan Lạc Y đóng album lại, sụt sịt một cái, nói với người đàn ông bên cạnh, "Cảm ơn anh, nếu như không có anh, tôi vốn không thể biết được mình còn người thân."
Phan Lê Hân híp mắt nói, "Tôi vẫn luôn tìm em, chỉ là manh mối năm đó quá ít, nếu như không phải nhìn thấy cái bớt của em, tôi cũng không thể biết được."
Nhan Lạc Y những việc mà Lý Mỹ Thuần đã làm tối qua, xem ra, ác ý của cô ta đã trở thành vận may của cô, khiến cô may mắn để lộ ra cái bớt này, để hắn nhìn thấy."
"Tôi muốn tới mộ họ cúng bái một chút." Lúc này, sau nỗi đau, Nhan Lạc Y cũng chỉ muốn dùng một cách khác để cảm nhận sự tồn tại của người thân.
"Tất nhiên là được rồi, ngày mai tôi sẽ đưa em đi." Phan Lê Hân gật đầu, nói với cô, "Chuyện này em tạm thời đừng nói cho cha nuôi biết."
"Tại sao?" Nhan Lạc Y chớp đôi mắt đỏ hồng nhìn hắn.
"Tóm lại cứ nghe lời tôi đã." Phan Lê Hân không định dọa cô, giấu cô lí do thật sự.
Nhan Lạc Y cúi đầu đáp, "Vâng."
"Có muốn ở lại thêm lát nữa không?" Phan Lê Hân hỏi cô.
Nhan Lạc Y lắc đầu, cô đã ổn hơn nhiều rồi, Phan Lê Hân thấy đôi mắt khóc đến sưng vù của cô, dường như cắn môi mạnh nữa, đôi môi đỏ hồng của cô đã khô nứt, hắn lên tiếng nói, "Xuống uống ly nước với tôi đi!"
Nhan Lạc Y gật đầu, ôm lấy cuốn album vào lòng đi xuống, cô vừa đứng dậy liền thấy có chút choáng váng, Phan Lê Hần nhìn thấy liền đưa tay ôm lấy, đem cô vào trong lòng mình.
Cô vừa chịu bi thương quá độ, xảy ra loại tình trạng này cũng là điều dễ hiểu.
Cả người Nhan Lạc Y đều dựa vào lòng hắn, cô nhắm mắt, hốt hoảng trong lòng hắm một hồi rồi đứng thẳng dậy, "Cảm ơn."
"Mẹ tôi và bà của em thân thiết như chị em ruột, từ giờ trở đi, chúng ta sẽ là người một nhà." Phan Lê Hân nói với cô, không muốn cô lại khách khí như vậy nữa."
Nhan Lạc Y nghĩ một lát lại nói một câu, "Cảm ơn chú."
Gương mặt Phan Lê Hân khẽ cứng lại, tiếng chú này khiến tim hắn cảm thấy khó chịu.
Thế nhưng hắn vẫn ra dáng như một bậc trên, đưa tay xoa cái đầu nhỏ của cô, "Như vậy là đúng rồi."
Nhan Lạc Y chớp mắt, không hiểu sao, khi gọi hắn như vậy, cô cảm thấy rất khó chịu. Xuống tới lầu, Nhan Lạc Y uống nước, Liễu phu nhân cũng vừa ra, bà nói với Nhan Lạc Y, "Con à, đi với ta nào, chuyện mà con muốn biết về nhà họ Hàn, ta đều có thể nói con nghe."
Nhan Lạc Y đứng dậy," Vâng, bà Liễu."