Ngồi bên giường em trai, cô nhìn Nhan Tử Dương bị mất máu quá nhiều, lại công thêm tác dụng của thuốc, nên trông cậu khác tiều tụy, mệt mỏi.
Thế nhưng Nhan Tử Dương luôn lạc quan, đôi mắt cậu vẫn vui vẻ, lại còn an ủi ngược lại chị gái mình.
Đỗ Hữu Vọng cũng ở bên chăm sóc cậu như một người cha đẻ.
Đôi lúc Nhan Lạc Y ra ngoài. Khi quay lại cô nhìn thấy Đỗ Hữu Vọng ngồi bên giường nhìn Nhan Tử Dương với ánh mắt trìu mến, cầm tay rồi sờ lên trán Nhan Tử Dương khiến Nhan Lạc Y có suy nghĩ khác.
Cha nuôi cô cũng không quá nghiêm khắc như cô nghĩ. Đồng thời cô cũng thấy rất biết ơn khi ông quan tâm tới em trai mình như thế.
Trong lòng cô, cô và và em trai không có quan hệ huyết thống gì. Vì vật sự quan tâm và chăm sóc của ông ấy khiến Nhan Lạc Y rất yên lòng.
Cô thầm nghĩ sau này phải báo đáp cho ông ấy.
Đỗ Hữu Vọng đứng dậy nhìn thấy Nhan Lạc Y ở ngoài hành lang. Ông thay đổi biểu cảm, tỏ ra nghiêm khắc hơn.
"Lạc Y, con nói cho cha biết sao con có thể xin phó tổng thống cho nghỉ phép? Thái độ của ông ấy với con như thế nào?"
"Con lo cho Nhan Tử Dương, nhưng cũng lo cho đợt đánh giá sắp tới nên con mạnh dạn tới tìm ông ta. Ông ta không tức giận, đã cho phép con nghỉ." Nhan Lạc Y nói hết sự tình
"Chỉ vậy thôi sao?" Đỗ Hữu Vọng có chút thất vọng. Thế nhưng ông cũng không vội được.
Có Nhan Lạc Y ở đây, tâm trạng của Nhan Tử Dương tốt hơn nhiều. anh cũng không nói gì.
Việc Nhan Lạc Y nghỉ phép khiến những thực tập sinh ở đây rất ngạc nhiên. Cơ hội hiếm có như thế mà cô ấy lại xin nghỉ phép. Rõ ràng là tự bỏ đi cơ hội của mình rồi mà.
Lam Huyền cũng rất lo lắng. Anh biết được tình hình em trai của Nhan Lạc Y. Sau khi biết được địa chỉ bệnh viện, đến chiều ngày thứ 3, anh mua một chút đồ tới.
Cũng may lúc này có Nhan Lạc Y ở đó. Nhìn Lam Huyền tới, cô ngạc nhiên.
Bởi vì chuyện này cô không muốn cha nuôi cô biết. Lam Huyền định ở lại đến tối nhưng bị cô từ chối.
Bởi vì lúc đó cha nuôi của cô sẽ tới.
Tại văn phòng tổng thống, Phan Lê Hân đang ở làm việc. Vì sức khỏe của tổng thống không tốt, bình thường đều ở nhà làm việc. Nên phần lớn thời gian, nơi này chỉ có Phan Lê Hân làm việc.
Phan Lê Hân đang đọc một ít tài liệu về bệnh viện nên chợt nghĩ tới khuôn mặt tiều tụy phờ phạc của Nhan Lạc Y, không biết tình hình em trai cô ấy thế nào.
Phan Lê Hân có nói với bộ phận phụ trách thực tập sinh, bảo họ đừng thúc giục Nhan Lạc Y mà để cô tự quay lại.
Có lẽ anh cũng chỉ giúp được đến mức đó.
Lúc này trợ lý Tần Chính đột nhiên cầm một tập báo cáo đi vào.
"Ngài phó tổng thống, ở đây có một văn bản gửi tới, xin ngài xem qua."
Phan Lê Hân nói, "Cầm qua đây"
Tần Chính cầm văn bản trên tay, trong đó là một thư tố cáo từ một chính trị gia.
Anh mở ra, người bị tố cáo là Đỗ Hữu Vọng, ông ta lợi dụng quyền hạn để đưa con gái nuôi Nhan Lạc Y vào phủ tổng thống thực tập.
Phan Lê Hân đọc xong suy nghĩ trong giây lát, "Con gái của Lý Thiệu cũng thực tập ở đây phải không?"
"Để tôi kiểm tra" Tần Chính nhanh cho đi kiểm tra, vài phút sau quay lại báo cáo.
"Đúng vậy tên là Lý Thuần Mỹ."
Phan Lê Hân đặt thư tố cáo sang một bên. Trong thư viết rõ ràng tên của Đỗ Hữu Vọng và tên của Nhan Lạc Y. Xem ra mục đích của Lý Thiệu là rất rõ ràng.
Để Nhan Lạc Y rời đi, cho con gái của ông ta có cơ hội ở lại phủ tổng thống.
"Thưa ngài, việc này xử lý ra sao ạ? Đỗ Hữu Vọng cũng to gan thật" Tần Chính nhìn tờ thư tố cáo.
Phan Lê Hân đứng dậy bước ra trước cửa ban công, suy nghĩ. Theo quy trình bình thường, anh có thể xử lý chuyện này, yêu cầu loại bỏ Nhan Lạc Y, hủy bỏ tư cách của cô.
Thế nhưng anh không muốn làm như vậy, vì thế anh cần tìm một lý do hợp lý để giữ cô ấy lại.
Trong mắt Tần Chính cảm thấy hơi ngạc nhiên, anh chưa từng thấy phó tổng thống phải suy nghĩ vì một cô gái nào. Xem ra, trong lòng phó tổng thống, vị trí của Nhan Lạc Y không hề thấp.
Phan Lê Hân trầm tư suy nghĩ rồi nói với Tần Chính, "Tuần sau tôi sẽ chuyển tới đây làm việc. Cậu xem có thể bố trí cô ấy làm trợ lý riêng cho tôi không?"
"Nếu là trợ lý riêng, thì không cần phải trải qua quy trình đánh giá. Chuyện này hoàn toàn có thể được." Tần Chính trả lời.
"Như vậy cô ấy sẽ không phải rời khỏi đây." Phan Lê Hân cười nhẹ.
"Vậy bây giờ..."
"Cậu bảo bên phụ trách thực tập hủy bỏ tư cách tuyển dụng với cô ấy để dễ bề nói chuyện với Lý Thiệu. Sau đó gửi văn bản cho Đỗ Hữu Vọng để cảnh cáo."
"Vâng." Tần Chính cảm thấy chuyện này xử lý như vậy là rất hợp lý.
Vừa giữ được Nhan Lạc Y bên mình, lại có thể khiến Lý Thiệu không còn ý kiến, đồng thời cảnh báo Đỗ Hữu Vọng biết giữ thân phận.
Thông tin này sau đó đã được lan truyền tới bộ phận thực tập. Chủ nhiệm đang lên lớp đã thông báo chuyện này, khiến mọi người nhìn nhau không dám tin.
Lam Huyền cảm thấy rất lo lắng, còn Vương Hương thì cảm thấy tiếc nuối.
Chỉ có Lý Mỹ Thuần là vui, "Người như thế thì không có tư cách ở lại."
"Cô câm miệng lại."Lam Huyền nhìn sang quát mắng.
Lý Mỹ Thuần dương dương tự đắc, "Sau này anh cũng chẳng được gặp cô ta nữa rồi."
"Lạc Y là người rất tốt" Vương Hương cũng cảm thấy tức giận.
"Các người cũng không nghĩ xa một chút. Nếu cô ta không ở đây thì lúc đánh giá, chẳng phải các người có thêm cơ hội rồi hay sao? Các người phải cảm ơn tôi mới đúng. Cha tôi đã biết cô ta nhờ cậy quan hệ." Lý Mỹ Thuần cũng định thể hiện mình qua chuyện này.
Khi nói ra câu đó, ngoại trừ Lam Huyền và Vương Hương thì những người khác đều không nói gì. Quả thật, họ được chọn làm thực tập sinh, sau này sẽ có cơ hội vào phủ tổng thống làm việc. Có một vị trí ở đó dù là bình thường nhưng cũng hơn bên ngoài rất nhiều.
Vương Hương thở dài, Lam Huyền cũng chẳng còn tinh thần. Nếu Nhan Lạc Y không ở đây, anh ở đây cũng chẳng còn ý nghĩa gì.
"Lạc Y đáng thương quá." Vương Hương tự nhủ.
"Cô ta có gì mà đáng thương. Đáng đời." Lý Mỹ Thuần bây giờ vẫn rất vui, cô nhất định phải thực tập xong, được đánh giá đạt yêu cầu. Tới lúc đó cô sẽ từng bước tiếp cận được phó tổng thống, không chừng sẽ có cơ hội trở thành phu nhân phó tổng thống.
Thư cảnh cáo đối vớ Đỗ Hữu Vọng cũng được gửi đi. Trong thư nói rất rõ, Đỗ Hữu Vọng còn nhận được điện thoại của cấp trên. Đỗ Hữu Vọng không ngờ rằng kế hoạch sắp xếp tỉ mỉ của mình lại bị người khác phát hiện. Bây giờ tư cách của Nhan Lạc Y chắc chẳn bị hủy bỏ. Đỗ Hữu Vọng lúc này đang ở bệnh viên, đọc được thư, ông đập tay vào lan can mấy cái, sau đó lôi điếu thuốc ra rít liền mấy hơi.
Chẳng lẽ kế hoạch của ông sẽ thấy bại như thế sao? Ông đã mất mấy năm lên kế hoạch. Bây giờ chỉ một câu cảnh cáo, là mọi mọi chuyện tan tành.
Chuyện này Nhan Lạc Y vẫn chưa biết. Lam Huyền và Vương Hương cũng không chủ động thông báo cho cô. Dù gì thì chuyện này cũng có thể khiến cô ấy xấu hổ.
Có thể vào thực tập ở đây đã là một chuyện khó khăn rồi.
Nhan Lạc Y thấy tình trạng của em trai biến đổi tốt nên sắc mặt cô vui vẻ hơn. Cha mẹ của đứa bé được cứu cũng vài lần tới cảm ơn, lại còn mua hoa và quà, chấp nhận chịu mọi viện phí.
Những thứ này đều bị Đỗ Hữu Vọng từ chối. Không phải ông ta không lo được. Nhưng đây là con trai đẻ của ông, nên ông phải làm tròn trách nhiệm của mình.
Đỗ Hữu Vọng bước tới trước cửa, gọi Nhan Lạc Y ra ngoài, "Lạc Y, con ra đây một lát."
Nhan Lạc Y nhìn sắc mặt của ông khá căng thẳng, nên quay sang nói với em trai, "Chị ra ngoài một lát."
Nhan Tử Dương gật đầu.
Nhan Lạc Y cùng Đỗ Hữu Vọng đi ra ngoài ban công. Đỗ Hữu Vọng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, thở dài một tiếng, "Lạc Y, con không cần tới phủ tổng thống nữa."
"Hả?" Nhan Lạc Y ngạc nhiên nhìn, "Cha nuôi, có chuyện gì rồi ư?"
"Lần này cha nhờ quan hệ sắp xếp con vào đó. Bây giờ bị người ta tố cáo. Con bị hủy tư cách rồi." Đỗ Hữu Vọng nhìn cô nới với vẻ bất lực.