Nhan Lạc Y đứng dưới sân khấu, câu nói của Lý Mỹ Thuần khiến mặt cô nóng bừng, cô đâu có mưu mô gì? Nếu có thể, cô nguyện nhường lại cơ hội này cho người khác.
Cô thầm lấy tay gõ vào đầu mình, đầu óc cô đúng là có vấn đề mới lỗ mãng nhào vào lòng anh khi ở trên sân khấu.
Cô bỗng nhớ tới giấc mơ lần trước, mặt cô đỏ bừng, lẽ nào giấc mơ của cô lại thành sự thật sao? Nghĩ tới điều này cô lại tự cười nhạo chính mình, sao có thể chứ?
Trên sân khấu, điệu múa cá nhân của Lý Mỹ Thuần cũng khiến các nam sinh dưới khán đài si mê, còn Lý Mỹ Thuần mỗi khi thực hiện một động tác, đôi mắt to tròn của cô lại chớp chớp nhìn Phan Lê Hân ngồi ở vị trí giữa hàng đầu tiên, ánh mắt đó đó như thể cô chỉ nhảy cho một mình anh xem vậy.
Phan Lê Hân có thể cảm nhận được sự thu hút mạnh mẽ của cô nữ sinh này nhưng anh đơn thuần chỉ là đang thưởng thức, không hề có bất cứ rung động nào.
Ngược lại ánh mắt anh thi thoảng lại nhìn về phía bên cạnh cánh gà, ánh mắt sâu thẳm phức tạp khó đoán.
Lúc này, Đỗ Hữu Vọng lại kêu hiệu phó ở bên cạnh đi bố trí, vì lát nữa Phan Lê Hân còn một hoạt động thăm quan khuôn viên trường, tới khi đó nhất định sẽ cần có các đại diện sinh viên đi cùng, Đỗ Hữu Vọng yêu cầu hiệu phó đi sắp xếp, nhất định phải Nhan Lạc Y nằm trong số đó.
Hiệu phó gật đầu, việc nhỏ nhặt này ông có thể sắp xếp nhanh chóng, đồng thời lại có thể thuận tiện khiến Đỗ Hữu Vọng ghi công cho mình.
Lý Mỹ Thuần kết thúc điệu nhảy của mình xong vẫn còn mấy màn biểu diễn ca múa nữa, cuối cùng là đại diện sinh viên xuất sắc lên phát biểu, thời gian cứ thế trôi qua hai tiếng đồng hồ, khi buổi lễ kỷ niệm ngày thành lập trường sắp tới hồi kết thúc, hiệu trưởng bước lên khán đài nói lời kết thúc buổi lễ.
Sau đó cho sinh viên tự do hoạt động, tiếp theo ông sẽ cùng Phan Lê Hân, các lãnh đạo nhà trường và các cán bộ trong chính giới sẽ đi thăm quan khuôn viên trường.
Nhan Lạc Y cuối cùng cũng có thể thở phào, cô đã có thể về kí túc xá ngủ một giấc, chắc đã hết việc của cô rồi.
Đúng lúc này, cô nhìn thấy hiệu phó đi về phía mình, cô lập tức lấy tinh thần.
“Hiệu phó, thầy có việc gì không ạ?”
“Bạn Nhan, bạn rất vinh dự được chọn làm đại diện sinh viên lần này, cùng phó tổng thống đi tham quan khuôn viên trường.”
Nhan Lạc Y hơi mở tròn mắt, sao lại bố trí cô đi làm việc này? Cô nghĩ chắc là vì cha nuôi cô dùng quyền lực để sắp xếp!
“Thưa thầy hiệu phó, em hơi mệt, em có thể không đi không?” Nhan Lạc Y cẩn thận hỏi.
“Sao lại vậy được? Vinh dự thế này những sinh viên khác muốn cũng không được! Em mau đi theo tôi.” Hiệu phó không cho phép cô thoái thác.
Nhan Lạc Y cúi mắt, gật đầu, nghe theo mệnh lệnh.
“Vâng.”
Phan Lê Hân đang nói chuyện với hiệu trưởng ở trước cổng trường, xung quanh có vệ sĩ hộ tống, bên cạnh có các sinh viên trật tự rời đi, nhưng họ vẫn đi lại ở xung quanh chỉ mong có thể cùng phó tổng thống đi tham quan.
Tuy nhiên, chặng đường phó tổng thống đi lần này đều có quy định sinh viên phải nhường đường, không được tới quấy rầy quan sát.
Hơn nữa xung quanh còn có vệ sĩ bảo vệ, sinh viên cũng không dám gây chuyện, nếu như bị coi là nghi phạm gì đó thì không phải trò đùa.
Sau lưng Phan Lê Hân, vị trí của Đỗ Hữu Vọng hơi lùi lại phía sau, cũng là đứng theo thân phận.
Trong mắt ông ta lúc này cũng rất mong muốn có thể đứng ở gần Phan Lê Hân, tham gia vào chủ đề bàn luận của họ.
Nhan Lạc Y có may mắn đứng cùng với một số sinh viên xuất sắc trong trường, trở thành một đại diện sinh viên cùng phó tổng thống đi thăm khuôn viên trường lần này.
Trong số những đại diện này, cô là người nổi bật nhất, nhưng sắc mặt lại bình tĩnh nhất, không kích động giống như những người khác.
Đỗ Hữu Vọng bước tới bên cạnh cô nói nhỏ: “Lạc Y, hãy nắm bắt cơ hội.”
Nhan Lạc Y giật nảy mình, Đỗ Hữu Vọng chỉ nói một câu sau đó đứng cách xa cô ra một chút.
Ông cũng sợ tâm tư này của mình bị phát hiện, dù sao ở đây cũng có rất nhiều tai mắt, ông chỉ muốn nhắc nhở Nhan Lạc Y một tiếng thôi.
Nhan Lạc Y bắt gặp ánh mắt nghiêm khắcl của cha nuôi, cô lập tức giật mình tỉnh táo.
Ánh mắt nhìn về người đàn ông đàng cười nói vui vẻ với hiệu trưởng ở phía trước, cô căng thẳng chớp mắt, trong trường hợp thế này cô có cơ hội gì mà nắm bắt?
“Mời ngài phó tổng thống, chúng ta hãy đi tham quan thư viện trước!”
“Được thôi.” Phan Lê Hân gật đầu, sau đó quay đầu lại nhìn đám đông, khi nhìn thấy một bóng người mảnh mai ở phía sau, anh khẽ nheo mắt.
Sắc mặt của Nhan Lạc Y rõ ràng là không vui, khi Phan Lê Hân quay đầu lại nhìn, những người khác đều kích động nhìn anh.
Cô thì tốt rồi, vừa che miệng vừa ngáp, vẻ mặt rất mệt mỏi.
Đỗ Hữu Vọng nhìn thấy vậy liền trừng mắt lườm một cái, có điều Nhan Lạc Y không nhìn thấy.
Trong mắt Phan Lê Hân vụt lên một nụ cười thoáng qua, người bên cạnh không hiểu tại sao, chỉ có anh biết anh bị cô gái kia chọc cười.
Một buổi lễ kỷ niệm ngày thành lập trường cũng khiến cô mệt mỏi tới vậy sao? Tối qua đã làm những gì vậy?
Bước vào thư viện, nơi này vô cùng yên tĩnh vì hôm nay thư viện không mở cửa cho sinh viên.
Bóng dáng Phan Lê Hân bước vào trong, ánh mắt sáng quắc nhìn lên các giá sách, giống như thể đang kiểm tra sách vở lưu trữ của nhà trường, lúc này, Nhan Lạc Y đột nhiên bị đẩy ra: "Bạn Nhan, hãy đi đi giới thiệu cho ngài phó tổng thống.”
Là hiệu phó, ông rất tinh mắt nhanh trí, lập tức đẩy Nhan Lạc Y ra.
Vừa nãy trên sân khấu, Phan Lê Hân ôm cô, ai cũng có thể nhận ra dường như anh rất mến cô nữ sinh này, cơ hội như vậy, Nhan Lạc Y có thể khiến phó tổng thống vui vẻ, đối với nhà trường cũng không có ảnh hưởng gì xấu cả.
Nhan Lạc Y lo lắng đứng trước mặt Phan Lê Hân, đừng nói giới thiệu, lúc này cô đờ người sửng sốt, hai tay siết chặt vào nhau không nói được lời nào.
Phan Lê Hân nhận ra sự lo lắng của cô, mỉm cười nói: "Không cần giới thiệu, cô cứ đi bên cạnh tôi!”
Câu nói này hóa giải sự bối rối của Nhan Lạc Y, cũng chỉ đích danh cô đi bên cạnh anh.
Đỗ Hữu Vọng ở bên cạnh thầm bực bội, Nhan Lạc Y lúc này sao mồm miệng lại vụng về tới vậy? Nếu như cô có thể ăn nói khéo léo, nói không chừng càng khiến Phan Lê Hân yêu mến.
“Mọi người ở đây đợi tôi, để bạn Nhan đây đi vào cùng tôi là được.” Phan Lê Hân lên tiếng.
Mọi người có mặt đều hiểu rất rõ, ai dám làm phiền?
Nhan Lạc Y thở gấp nhưng không thể không đi theo bước chân anh vào sâu trong thư viện không người, thư viện này rất rộng, được thiết kế giống như một giáo đường, trước các giá sách ngăn nắp đều có kê bàn ghế ngay ngắn, ánh nắng mặt trời xuyên qua kẽ lá chiếu vào khiến cả thư viện càng thêm sáng sủa.
Phan Lê Hân bước đi nho nhã nhưng cũng rất thảnh thơi, anh ngẩng đầu quan sát các giá sách xung quanh, cuối cùng lại quay đầu nhìn cô gái đang bẽn lẽn đi cùng.
“Tối qua cô làm gì vậy?” Giọng nam trầm ấm, gần như cố ý kìm nén âm lượng.
Nhan Lạc Y chớp mắt, ngạc nhiên vì cách nói chuyện ngẫu hứng của anh.
“Tôi... tối qua tôi thức đêm viết luận văn.” Nhan Lạc Y thành thực trả lời.
“Sau này bớt thức đêm đi, đừng tưởng rằng còn trẻ là có thể coi thường sức khỏe của mình.” Trong giọng nói của Phan Lê Hân có thể hiện sự quan tâm và dặn dò.
Tâm trạng Nhan Lạc Y bất giác nhẹ nhõm hơn, không có người khác đi cùng, cảm giác đi bên cạnh anh cũng không còn nhiều áp lực nữa.
“Cám ơn phó tổng thống quan tâm, tôi sẽ ghi nhớ.” Nhan Lạc Y cám ơn.
“Đã nói với cha nuôi của cô chưa?” Phan Lê Hân quay đầu lại, ánh mắt chăm chú nhìn cô.
Trái tim Nhan Lạc Y đập rộn ràng như thể đôi mắt anh có thể nhìn thấu mọi thứ, như thể kế hoạch của cha nuôi cũng không thể ẩn giấu trong đôi mắt anh.
Nhan Lạc Y mặt đỏ bừng lan ra tận hai bên tai, cô cảm thấy sau lưng vã mồ hôi lạnh, cô nuốt nước miệng: "Có nói rồi."
Phan Lê Hân lúc trước dựa lưng vào một kệ sách gỗ, cơ thể cao lớn giống như một vị thần tôn quý khiến người ta ngưỡng vọng.
Ánh mắt anh có áp lực đè nặng khiến người khác không dám nhìn thẳng, như thể trước mặt anh, mọi tâm tư đều sẽ bị nhìn thấu.
Các đốt tay trên đôi tay bé nhỏ của Nhan Lạc Y trắng bệch, cô cúi xuống như một đứa bé mắc lỗi, không biết phải làm sao.
“Cô rất sợ tôi?” Phan Lê Hân nheo mắt cười hỏi.
Nhan Lạc Y đương nhiên là sợ, đặc biệt là uy lực không cần nói rõ nhưng cũng có thể nhìn thấu mọi thứ trong lời nói của anh, khiến cô cảm thấy vô cùng có áp lực khi ở bên cạnh anh.
“Sợ!” Nhan Lạc Y thực sự không biết nói dối, chỉ đành nói thật.
Nghe cô trả lời thành thật và ngoan ngoãn như vậy, Phan Lê Hân bất giác bật cười khe khẽ: “Không cần phải lo lắng, tôi đâu có ăn thịt người.”