Trong nước.
Trong một nhà hàng cao cấp, đối diện Nhiếp Quân Cố, ngồi đối diện là một đôi vợ chồng có tuổi đang quan sát anh, họ chính là cha mẹ của Cổ Duyệt.
Sau khi Cổ Duyệt giải thích mọi thứ với họ trước, họ càng muốn gặp Nhiếp Quân Cố. Nhiếp Quân Cố rất lo lắng vào lúc này trở thành đối tượng bị quan sát của bố mẹ vợ tương lại, ánh mắt của anh lộ ra một nụ cười, “Bác trai, bác gái, các bác yên tâm, cháu nhất định sẽ yêu và chăm sóc tốt cho tiểu Duyệt.”
Ánh mắt của Cổ Duyệt cũng hơi lo lắng nhìn xuyên qua khuôn mặt của cha mẹ, và những suy nghĩ thực sự của cha mẹ, vẫn chưa xuất hiện trên khuôn mặt của họ.
Ngồi ở đây, sau khi giới thiệu lẫn nhau, cũng đã qua mười mấy phút, cha mẹ ngoài quan sát Nhiếp Quân Cố ra, cũng không nói thêm một lời nào.
“Cha, mẹ.” Cổ Duyệt cũng không muốn Nhiếp Quân Cố quá khó xử, hy vọng cha mẹ nói điều gì đó.
Cha mẹ của nhà họ Cổ nhìn nhau một cái, trong ánh mắt đều có lo lắng, con gái gả đi xa như vậy, lại không ở bên cạnh họ, có thể không nhớ nhung sao?
“Anh Nhiếp, gia đình tôi chỉ có một đứa con gái này.” Cổ lão gia nói, “Tôi vẫn còn có một đứa con trai, nhưng cả ngày đều không có ở nhà, tôi thật sự không hy vọng tiểu Duyệt nhà tôi gả đi xa như vậy.”
Cuối cùng, cha mẹ của nhà họ Cổ vẫn còn có một số ý phản đối, ngay cả khi gia thế nhà Nhiếp Quân Cố tốt, tướng mạo tốt, nhân phẩm cũng rất tốt, nhưng nếu có thể để con gái ở lại bên cạnh, đối với họ mà nói là điều tốt nhất.
“Bác trai, bác gái, xin hai bác tin tưởng ở cháu, cháu rất yêu tiểu Duyệt, nếu như các bác lo lắng về cô ấy ở xa, cháu có thể mời các bác cùng đến quốc gia của cháu để định cư sinh sống.
Cổ Duyệt ở bên cạnh, cũng âm thầm lo lắng, cô hy vọng sẽ có được một tình cảm chúc phúc từ cha mẹ.
“Chúng tôi rất biết ơn tấm lòng này của anh, đã yêu con gái tôi, nhưng hãy để chúng tôi suy nghĩ về điều đó!” nói xong, Cổ lão gia nhìn tiểu Duyệt nói, “Tiểu Duyệt, buổi tối về nhà ăn cơm nhé.”
Câu nói này, là để cho Cổ Duyệt tối nay về nhà bàn về chuyện này.
Xem cha mẹ của họ thậm chí còn không ăn cơm đã rời đi rồi, Cổ Duyệt rất buồn, mà trong lòng của Nhiếp Quân Cố cũng rất lo lắng, anh vội đứng dậy tiễn họ đi ra cửa nhà hàng.
Cổ phu nhân quay đầu nhìn anh nói, “Không cần tiễn đâu, anh và tiểu Duyệt dùng bữa trưa đi! Anh Nhiếp, đừng trách chúng tôi nói quá thẳng, thật sự là chúng tôi chỉ có một đứa con gái, chúng tôi hy vọng để nó ở lại bên cạnh mình.”
“Cháu hiểu các bác.” Nhiếp Quân Cố gật gật đầu, vẫn tiễn họ đến cửa nhà hàng.
Cổ Duyệt ngồi ở vị trí này, trước mắt bày một vài món ăn, nhưng cô không có chút khẩu vị gì.
Nhiếp Quân Cố quay lại và ngồi xuống bên cạnh cô, an ủi nói, “Tiểu Duyệt, đừng lo lắng, chúng ta không được bỏ cuộc.”
“Mẹ em thì dễ nói, nhưng em biết tính cách của cha em, lần này cha về nước, vì nghĩ tuổi đã lớn, nên muốn về cội nguồn an dưỡng tuổi già, sống những năm cuối đời, cha có lẽ không muốn rời khỏi đất nước nữa.” Cổ Duyệt thở dài một tiếng, cảm giác đầu hơi đau.
Nhiếp Quân Cố đưa tay ra và vỗ nhẹ vào cô, “Đừng lo lắng quá, cố gắng ăn cơm đi! Đừng để đói mà ảnh hưởng đến sức khỏe.”
Cổ Duyệt gật gật đầu, cô không muốn anh quá khó xử, vấn đề này sẽ phải có một bên thỏa hiệp.
Buông tay tình cảm của cô, hay là buông tay bố mẹ của cô? Đây là một quyết định rất khó khăn.
Nhiếp Quân Cố cũng không nghĩ rằng, kết quả sẽ như thế này, tuy nhiên anh đã chuẩn bị tâm lý, dù có như nào đi nữa, đối với Cổ Duyệt, anh sẽ không buông tay.
Vào buổi tối, Cổ Duyệt trở về nhà sớm, đẩy cánh cửa mở ra, cha mẹ ngồi trên ghế sofa, giống như đặc biệt để chờ cô quay về.
“Cha, mẹ.” Cổ Duyệt chào một câu.
“Tiểu Duyệt, ngồi xuống nào! Chúng ta hãy nói chuyện.” người mẹ nhìn con gái nói.
Cổ Duyệt ngồi trên ghế sofa đối diện với cha mẹ cô, ánh mắt cô lo lắng nhìn cha mẹ, chờ họ quyết định cái gì đó.
“Tiểu Duyệt, mẹ với cha con đã thương lượng rồi, nhà chúng ta cũng không nghèo, không thiếu tiền, nhưng con gái của chúng ta, chỉ có một đứa, nếu như con gả ra nước ngoài, cha mẹ biết phải làm sao đây! Người mẹ lo lắng nói.
Khoang mắt của Cổ Duyệt trực tiếp đỏ lên, là đỏ gấp, vì cô nghe được cha mẹ đã quyết định ý kiến cuối cùng rồi.
“Cha, mẹ, con xin lỗi, nhưng con rất thích anh ấy.” Cổ Duyệt khịt mũi lên tiếng.
“Con và anh ta chỉ có mới tìm hiểu nhau trong vòng vài tháng, con hiểu hết anh ta không? Nguyên bản tình yêu của các con là tình yêu ngoại quốc, con có lẽ chỉ là do bề ngoài của anh ta mê hoặc, bây giờ các con chia tay vẫn kịp, ít nhất cũng không quá đau khổ.” Người cha ngữ khí có chút kiên định nói.
Cổ Duyệt nghe xong hai từ chia tay, não của cô như bị nổ tung trống không, cha mẹ đã muốn họ chia tay?
“Cha, mẹ, mặc dù con biết thời gian biết anh ta không phải là dài, nhưng con tin rằng anh ấy thực sự thích con, xin cha mẹ suy nghĩ lại để chấp nhận anh ấy được không.” Cổ Duyệt nhìn cha mẹ khẩn cầu nói.
“Tiểu Duyệt, đây là việc mẹ và cha con đã nghĩ rất nhiều rồi mới đưa ra quyết định này, cha mẹ thật sự không muốn đi ra nước ngoài nữa, đây là nơi tốt nhất để cha mẹ chọn lựa dưỡng già, cha mẹ mới chuyển về trong nước, không có dự định đi bất kỳ quốc gia nào nữa.” người mẹ nhìn con gái nói.
Khoang mắt của Cổ Duyệt đột nhiên ướt, cô cố nén nỗi đau trong lòng lại, cô biết lúc này cùng cha mẹ tranh luận, cũng sẽ làm cha mẹ đau lòng cùng, cô đứng dậy nói, “Con về phòng nghỉ ngơi trước ạ.”
“Tiểu Duyệt, con hãy suy nghĩ về lời nói của cha mẹ, tình yêu ngoại quốc, cha mẹ sẽ không đồng ý.” Người cha nhìn cô nói.
Cổ Duyệt đứng ở cầu thang, mắt nhắm lại, tinh thần xuất hiện một màu đau khổ, cô nhanh chóng bước lên cầu thang.
Vào đến trong phòng, cô không dám nói ngay với Nhiếp Quân Cố quyết định của cha mẹ, vì sợ rằng anh sẽ buồn và suy nghĩ, tuy nhiên Nhiếp Quân Cố đang sốt ruột đợi trả lời của cô.
Tin nhắn của anh được gửi đến, hỏi câu trả lời của cô, Cổ Duyệt trả lời lại một câu, cha mẹ còn đăng suy nghĩ, để cho anh nghỉ ngơi sớm.
Cổ Duyệt đang chuẩn bị xuống lầu uống nước và nghe bên dưới bố mẹ vẫn đang nói về cô.
Giống giọng nói của cha, “Mấy ngày này để tiểu Duyệt ở nhà, đừng để nó thường xuyên gặp Nhiếp Quân Cố nữa, không gặp nhau, có lẽ tình cảm sẽ nhạt dần đi.”
Nước mắt của Cổ Duyệt ngay lập tức chảy ra, cô giơ tay ra lau, vội đẩy của phòng trốn vào trong.
Cô khoảnh khắc này, cũng không thể trách cha mẹ nhẫn tâm, nếu thật sự cô bỏ lại họ để lấy chồng xa nhà, vậy thì là cô là người con không có hiếu.
Cho nên, cô hiểu được lòng của cha mẹ mình và cảm thấy không thoải mái, cô cảm thấy đau khổ về tình yêu của mình.
Một mũi du thuyền lớn vừa bắt đầu khởi hành, vượt qua mặt biển, chém gió rẽ sóng, lái theo hướng chân trời thần bí xa xôi, trên du thuyền, chở đầy khách du lịch.
Trong phòng Tổng thống sáu tầng sang trọng nhất, một thân hình mảnh mai đứng trên ban công, nhìn về phía đại dương vô tận, lộ ra nụ cười ngọt ngào và vui vẻ.
Đằng sau, người đàn ông ôm quanh eo cô, một nụ hôn ấm áp bên má cô, và cuối cùng, rơi vào đôi môi của cô ta đang nhếch lên.
“Lại ngồi tàu du thuyền này có cảm giác như nào?” Hạ Lăng Sơ nhìn cô cười hỏi.
“Cảm thấy rất lãng mạn tuyệt vời, đây là nơi gặp gỡ thứ hai của chúng ta, lần đầu tiên tại sân bay, khi đó anh thật sự giống nắm đấm của xã hội đen, làm cho Cổ Hạo sợ phát khiếp, mà cũng phải nói, anh cho em ấn tượng đầu tiên thật sự rất tệ.”
Cung Vũ Ninh quay lại và nói ra sự thật.
Câu nói này có thể làm cho một người đàn ông căng thẳng ngay lập tức, vội hỏi, “Còn cuộc gặp mặt thứ hai thì sao?”
Nếu thời gian có thể được quay lại, nếu anh biết rằng cô gái này sẽ là người trên đỉnh tim của anh, tác động đầu tiên, anh sẽ cho thấy sự xuất hiện nhẹ nhàng và đẹp trai nhất.
Tại thời điểm này Cung Vũ Ninh đứng trên du thuyền này, rất nhiều kỷ niệm quay về rõ ràng như ngày hôm qua vậy.
Cô nghĩ nghĩ rồi nói, “Lần thứ hai à! Anh lạnh lùng và không muốn gặp em, rất ghét phải gặp em, đúng lúc đó em cũng không muốn nhìn thấy anh.”
Hạ Lăng Sơ ngay lập tức giải thích bằng một giọng thấp, “Anh không phải là ghét em, vào lúc đó, anh không thể nói điều muốn nói, nhưng em thực sự thu hút sự chú ý của anh.”
“Vậy sao? Khi đó tất cả những thể hiện ra ngoài của anh, hoàn toàn không giống có cảm giác hứng thú với em!” Cung Vũ Ninh nhìn anh ta tính lại nợ cũ nói.
Hạ Lăng Sơ bị tính lại nợ cũ đã lâu, mùi vị thật sự vừa tức lại vừa buồn cười, anh nhận lỗi nói, “Anh sai rồi, anh không nên đối với em lạnh nhạt như vậy, nhưng mà, hình dáng của em, thật sự đã làm anh chú ý.”
Cung Vũ Ninh nhẹ nhàng uốn cong miệng của mình, “May mà anh nhận lỗi nhanh, nếu không, việc này em sẽ chưa với anh đâu.”
Hạ Lăng Sơ cúi xuống, hôn yêu lên đôi môi đỏ của cô, “Tóm lại, những ngày đó, em đã rất mạnh mẽ chiếm cứ trái tim của anh, để anh không thể thoát khỏi em được, anh một bên không thích em can dự vào việc anh tìm Cổ Hạo tính sổ, một bên lại rất mâu thuẫn là muốn được gặp mặt em, ở với em một mình, muốn được ở gần em.”
Cung Vũ Ninh nghe được lời thú nhận của anh, thì còn biết giận ở đâu nữa, cô đưa tay ra và nhẹ nhàng tháo cúc áo sơ mi của anh và nhìn vào chỗ mà anh đã đỡ viên đạn cho cô.
Đó cũng là thời điểm mà trái tim cô cảm động, cô biết ơn anh rất nhiều và từ đó cô đã thay đổi cách nhìn về anh.