Trong thời gian đợi Thượng Quan Ngưng Mạn tỉnh lại,mọi người đều nhất trí với quyết định này.
Nếu như cô ấy thực sự mất trí vậy thì hãy để cô ấy trở thành con gái của vợ chồng Trương Trạch Phúc, chứ không nhận lại Phan Lệ nữa.
Trương Trạch Phúc và Đường Mai cũng quyết định, nếu như con gái tỉnh lại, họ có thể đổi lại tên cho con như hồi nhỏ: Trương Duyệt.
Khoảng hai giờ chiều, Thượng Quan Ngưng Mạn đang hôn mê có dấu hiệu tỉnh lại, vợ chồng Trương Trạch Phúc luôn túc trực bên cạnh cô lập tức vui mừng nhìn cô.
Thượng Quan Ngưng Mạn sắc mặt tái nhợt, lông mi khẽ run run, chắc do đau đầu khiến cô khó chịu, cô khẽ lắc đầu, sau đó bừng tỉnh lại.
"Duyệt Duyệt, con tỉnh rồi sao." Đường Mai mừng vui gọi tên hồi nhỏ của con.
Do những năm qua Đường Mai rất nhớ con gái, không ngừng gọi tên cúng cơm của con nên trong lúc ngạc nhiên vui mừng này bà cũng bật gọi luôn tên đó.
Trương Trạch Phúc mừng rỡ bước lại gần, Thượng Quan Ngưng Mạn nhìn họ, giọng nói khàn khàn: "Mọi người là ai?"
"Chúng ta là ba mẹ con! Con không nhớ ba mẹ nữa sao?"
Thượng Quan Ngưng Mạn quan sát họ, kí ức cô là một vùng trống rỗng, căn bản không để lại bất cứ hình ảnh nào, cô hoàn toàn mất đi toàn bộ kí ức từ nhỏ tới lớn.
"Hai người là ba mẹ của con sao?" Thượng Quan Ngưng Mạn ngờ vực, cho dù mất đi kí ức nhưng tính cách bẩm sinh vẫn còn, cô có chút nghi ngờ.
Đường Mai nước mắt giàn giụa, ánh mắt tràn ngập tình yêu của người mẹ, thân thiết và lo lắng, bà gật đầu lau nước mắt nói: "Đúng vậy con gái, chúng ta chính là ba và mẹ của con."
"Con sao vậy? Sao đầu đau quá." Thượng Quan Ngưng Mạn đưa tay ôm ra sau gái nhưng phát hiện ra một lớp băng gạc, cô vội vàng hỏi: "Mẹ, con làm sao vậy? Chuyện gì xảy ra với con?"
"Tối qua con bị tai nạn, con đi trên đường vì vượt đèn đỏ nên bị ô tô đâm bị thương ở đầu." Trương Trạch Phúc bi thương giải thích cho cô nghe.
Bên ngoài cửa sổ, bác sĩ nghe nói cô đã tỉnh vội vàng chạy vào, Phan Lệ và Thượng Quan Thần Húc đứng ở ngoài cửa nhìn vào cảnh tượng bên trong phòng.
Nhìn Thượng Quan Ngưng Mạn tỉnh lại, ánh mắt có phần mơ màng.
Lúc này, bác sĩ đã vào kiểm tra, vợ chồng Đường Mai thì phải đi ra ngoài, nhìn thấy Phan Lệ, họ buồn bã nói về việc Thượng Quan Ngưng Mạn đã mất trí.
Thượng Quan Thần Húc thầm thở phào nhìn mẹ mình, Phan Lệ cũng thở dài: "Chắc là ý trời, ông trời muốn để Ngưng Mạn quay về bên hai người, sau này hãy đổi xử tốt với con bé!"
"Chúng tôi sẽ đối xử tốt với con bé, nhất định là vậy."
"Nếu đã vậy, mẹ, chúng ta về thôi!"
"Cũng được, chắc con bé không sao rồi, nếu có chuyện gì hãy gọi điện thoại cho tôi." Phan Lệ nói với vợ chồng họ.
"Cám ơn, cám ơn phu nhân."
Hai vợ chồng họ đều rất cảm kích, cuối cùng họ đã có thể tìm lại được con gái, đưa cô về bên cạnh mình.
Thượng Quan Ngưng Mạn đang kiểm tra bên trong, thần sắc có vẻ đờ đẫn, cô nhìn đôi vợ chồng vừa bước vào, hỏi lại một nữa nữa để xác nhận: "Hai người thực sự là ba mẹ con? Con tên là gì?"
"Ba tên là Trương Trạch Phúc, mẹ tên là Đường Mai, còn con tên là Trương Duyệt, con gái của ba mẹ, Duyệt Duyệt." Trương Trạch Phúc bình tĩnh nói với cô.
Đường Mai đưa tay nắm lấy tay cô, khi Thượng Quan Ngưng Mạn chưa mất trí, trong mắt cô không hề coi họ là ba mẹ, họ thậm chí không thể ôm cô vào lòng.
Bây giờ cuối cùng có thể nắm tay con gái, giống như thuở nhỏ, thân mật gọi cô bằng tên cúng cơm.
Ánh mắt Thượng Quan Ngưng Mạn nhìn ra ngoài cửa, cô mím môi nhìn mẹ nước mắt giàn giụa, cô lấy tờ giấy bên cạnh đưa cho bà: "Mẹ, đừng khóc nữa, con không phải vẫn khỏe mạnh đó sao?"
Ba ngày sau, Thượng Quan Ngưng Mạn xuất viện, trong chiếc xe ở bên cạnh, Phan Lệ bịn rịn nhìn cô, Thượng Quan Ngưng Mạn mặc một chiếc đầm mới mà Đường Mai mua cho cô, khoác một chiếc túi, đội mũ, nhìn họ liền biết là một gia đình.
Phan Lệ chớp mắt, đôi mắt đỏ hoe, bà nghẹn ngào nói với tài xế: "Anh Lưu, chúng ta về thôi!"
Trong khách sạn, Cung Vũ Ninh đang ở cùng Cổ Duyệt, những việc xảy ra gần đây khiến người ta buồn bực, có điều bây giờ Thượng Quan Ngưng Mạn đã ra nước ngoài cùng ba mẹ ruột, tảng đá đè nặng trong lòng Cung Vũ Ninh cuối cùng cũng chìm xuống hoàn toàn.
Cổ Hạo có thể được Phan Lệ chấp nhận khiến Cổ Duyệt nhẹ lòng, như vậy, em trai mình cũng coi như đã tìm được hạnh phúc của nó.
Lần này Cung Vũ Ninh định đi nước M bán đấu giá tranh ở triển lãm hội họa, Hạ Lăng Sơ đã liên hệ Nhiếp Quân Cố hẹn anh ta đi cùng, vừa hay anh ta cũng có thời gian, Cung Vũ Ninh cũng muốn rủ cả Cổ Duyệt.
Cổ Duyệt hiện tại không cần lo cho em nữa, cô thực sự muốn đi cho khuây khỏa nên đồng ý cùng họ đi M một chuyến.
Bốn người đã hẹn xong, chuyến du lịch lần này càng khiến người ta mong đợi.
Đặc biệt là Cung Vũ Ninh còn đang định mai mối chị em tốt của mình cho Nhiếp Quân Cố! Sau khi cô và Hạ Lăng Sơ hẹn hò, cũng muốn Cổ Duyệt có thể tìm thấy hạnh phúc của mình.
Tâm sự Thượng Quan Thần Húc kìm nén suốt hai năm cuối cùng cũng được giải thoát, ở đất nước này không cho phép họ kết hôn, nhưng anh và Cổ Hạo sẽ đi tới nước hợp pháp để đăng ký.
Phan Lệ sau khi trải qua những chuyện này, mặc dù trong lòng còn tiếc nuối, nhưng mọi nỗi tiếc nuối về con trai đều được bù đắp từ phía Hạ Lăng Sơ.
Nhìn tình cảm của anh và Cung Vũ Ninh, ổn định và hạnh phúc, lại cùng nhau ra nước ngoài giúp cô bán đấu giá bức tranh yêu thích, như vậy bà đã cảm thấy mãn nguyện lắm rồi.
Ba Hạ Lăng Sơ lần này đi du lịch đã trở về, về tới nơi liền nghe được tin vui của con trai, thì ra ông sắp sửa có được một cô con dâu xinh đẹp.
Trước khi ra nước ngoài một ngày, Hạ Lăng Sơ dẫn Cung Vũ Ninh về nhà họ Hạ ăn cơm, đây cũng là lần đầu tiên Hạ lão gia vui vẻ tới vậy kể từ sau vụ việc của Hạ Hải Dật.
Nhân phẩm gia thế của Cung Vũ Ninh họ đương nhiên vui vẻ chấp nhận, không có bất cứ bất mãn nào, thậm chí còn lo lắng cháu nội mình không đủ xuất sắc, không xứng đáng với vị tiểu thư nhà họ Cung này.
Họ rất mong chờ câu trả lời của bên nhà họ Cung, nếu như nhà họ Cung đồng ý với hôn sự này, vậy thì họ sẽ tổ chức một hôn lễ thế kỷ, rước Cung Vũ Ninh về nhà họ Hạ.
Máy bay cá nhân của Hạ Lăng Sơ đã được chuẩn bị xong, hai đôi nam thanh nữ tú đã lên máy bay.
Cổ Duyệt khi tới sân bay mới nhìn thấy Nhiếp Quân Cố tới, anh vừa đi kiểm tra một vòng các công ty sản nghiệp của gia tộc mình về, vẫn còn rất mệt mỏi.
Có điều khi xuống xe nhìn thấy Cổ Duyệt, ngay lập tức tinh thần lại trở nên phấn chấn lạ thường, Nhiếp Quân Cố thời gian này rất bận rộn, thi thoảng cũng nhớ tới Cổ Duyệt.
Bây giờ gặp lại, anh liền cảm nhận được thứ tình cảm trong lòng càng trở lên mãnh liệt hơn.
Cổ Duyệt nhìn thấy anh bất giác có chút thẹn thùng, cô lập tức quay lưng vào anh, giả vờ như không thấy người đàn ông cao lớn đang kéo vali bước vào.