“Chào dì.” Cung Vũ Ninh lễ phép chào hỏi.
Phan Lệ nói với Hạ Lăng Sơ, “Tới đây, dắt Vũ Ninh vào phòng khách đi, dì đã chuẩn bị đồ ăn rồi.”
“Dì, con sẽ tiếp đãi cô ấy.” Hạ Lăng Sơ nhướng mày cười.
“Ngưng Mạn, con cũng vào chiêu đãi khách đi nào.” Phan Lệ gọi Thượng Quan Ngưng Mạn vào dặn dò.
Thượng Quan Ngưng Mạn liền xị mặt, nhõng nhẽo với bà, “Mẹ, anh trai không có mua quà cho con.”
“Có thể anh con quên thôi.”
“Sao anh có thể quên được chứ! Rõ ràng con đã gửi tin nhắn cho anh cơ mà, nhờ anh đem về một chiếc túi xách Chanel.” Thượng Quan Ngưng Mạn giận dỗi như một đứa con nít.
Cung Vũ Ninh nghe xong, trong lòng nghĩ thầm, lần này cô đến đột xuất quá, không có chuẩn bị quà tặng, để lần sau cô gặp Thượng Quan Ngưng Mạn, có thể tặng cho cô ta một chiếc túi Chanel, để hòa giải mối quan hệ có chút căng thẳng lẫn nhau.
Người giúp việc bưng trà tới, Hạ Lăng Sơ cầm một tách đưa cho cô, “Uống ngụm trà đi, trà của dì anh rất ngon đấy.”
Cung Vũ Ninh cầm lấy tách trà, ngửi ngửi mùi thơm rồi cười, “Thật là thơm quá đi.”
Phan Lệ an ủi con gái một hồi, liền dắt cô qua ngồi bên ghế sofa, sau khi ngồi xuống, Phan Lệ nói với Cung Vũ Ninh, “Vũ Ninh, dì nghe nói triển lãm tranh lần này của tụi con, sau này sẽ đem bán đấu giá có đúng không?”
“Đúng vậy thưa dì, chúng con thành lập một cơ cấu tổ chức từ thiện cứu trợ, những bức tranh này, đều là của chúng con quyên góp, đợi tour triển lãm kết thúc, sẽ đem bán đấu giá.”
“Ừ! Dì thích một bức tranh lắm, muốn mua về để sưu tầm.”
“Dì thích bức tranh nào ạ? Con có thể ngó giúp dì.” Cung Vũ Ninh hỏi như vậy, thật ra trong lòng đã quyết định sẽ mua bức đó tặng cho bà rồi.
“Là bức tranh của Kidd, dì rất thích phong cách tranh của ông ta, không ngờ, ở đó có tranh của ông, dì cũng thật bất ngờ.”
“Dì thật có mắt nhìn, bức tranh đó là một tác phẩm tuyệt vời.” Cung Vũ Ninh khen ngợi.
Thượng Quan Ngưng Mạn ở bên cạnh cảm thấy chán chường, đồng thời, cũng có vẻ không vui, tại sao Cung Vũ Ninh vừa mới xuất hiện, mẹ đã thích cô ấy quá nhiều rồi? Và, chủ đề mà họ trò chuyện với nhau, cô không thể xen vào được.
“Đến lúc đó, con sẽ mua về giùm dì.” Hạ Lăng Sơ nói.
“Nếu dì có thời gian rãnh rỗi, dì sẽ đích thân tham dự.” Phan Lệ không có dự định để hai đứa nhỏ ra tay.
Thượng Quan Ngưng Mạn ở cạnh không ngừng ngắm nhìn móng tay cô mới vẽ, Phan Lệ quay qua nhìn cô, “Ngưng Mạn, con đang làm gì vậy?”
“Mẹ, con đâu có làm gì đâu?”
“Vũ Ninh và con trạc tuổi nhau, hai người có thể làm chị em, bạn tốt với nhau mà!” Phan Lệ lên tiếng nói.
Ánh mắt của Thượng Quan Ngưng Mạn lập tức nhìn Cung Vũ Ninh, lại thấy Hạ Lăng Sơ ngồi kế bên cô ấy, cô liền cảm thấy toàn thân không ổn.
“Ngưng Mạn, lúc trước chúng ta có chút hiểu lầm, mình cùng quên nó đi có được không?” Cung Vũ Ninh nhướng mày cười nói.
Hạ Lăng Sơ nhìn thái độ của Thượng Quan Ngưng Mạn, cũng có chút bất lực, cho nên, tâm tư của anh đều dồn lên người của Cung Vũ Ninh, sợ cô cảm thấy không thoải mái.
“Giữa chúng ta có hiểu lầm sao? Sao tôi không biết vậy, à! Cô nói lần trước cô cưỡng hôn anh họ của tôi, bị tôi bắt gặp sao!” Thượng Quan Ngưng Mạn lập tức nhướng mày đắc ý.
Khuôn mặt của Cung Vũ Ninh hơi đỏ, không biết tiếp lời sao nữa.
“Ngưng Mạn, em nói bậy gì vậy, anh với Vũ Ninh chỉ là đã lâu không gặp, cử chỉ thân mật thì có gì sai.” Mặt mày của Hạ Lăng Sơ đen sầm, rất không vui về sự đối đãi của Thượng Quan Ngưng Mạn với Cung Vũ Ninh.
Phan Lệ cũng cau mày, liếc con gái một hồi, “Ngưng Mạn, con càng lúc càng hư đốn rồi.”
Cung Vũ Ninh có tâm muốn hòa giải mối quan hệ căng thẳng với Thượng Quan Ngưng Mạn, xem ra, chẳng hề dễ dàng xíu nào.
Vào lúc lời nói của Phan Lệ buông ra, Thượng Quan Ngưng Mạn cắn chặt môi, liếc Cung Vũ Ninh. Lầu hai, Thượng Quan Thần Húc chạy vô phòng của mình, vốn dĩ định nghe nhạc để thả lỏng tinh thần.
Nhưng anh ta không tìm được tai nghe, anh liền nghĩ tới chắc chắn bị em gái lấy rồi, anh đứng dậy mở phòng của cô, nhìn thấy tai nghe ở trên bàn.
Anh giơ tay ra lấy, chuẩn bị đi ra, lúc này, nhìn thấy một cuốn nhật kí màu hồng để trên bàn, lật ra xem, coi coi trong đó viết những gì.
Do sự tò mò, Thượng Quan Thần Húc cầm lên đọc, muốn biết trong nhật kí của em gái, rốt cuộc viết về những chuyện gì.
Và rồi, mới đọc vài câu, sắc mặt của Thượng Quan Thần Húc liền bị kinh động, nhật kí viết ngày hôm nay, Thượng Quan Ngưng Mạn viết về buổi triển lãm tranh lần này. Trong đó có một câu, khiến anh ngờ vực, trên đó viết, “Nhìn thấy cô ta đứng cùng anh Lăng Sơ, trong lòng tôi đố kị chết đi được, ả tiện nhân Cung Vũ Ninh, cô ta có tư cách gì sánh vai với anh Lăng Sơ? Cô ta chẳng có tư cách sánh với người đàn ông tôi yêu, anh Lăng Sơ là của riêng tôi, chỉ có tôi mới có tư cách thích anh ấy.”
Sắc mặt của Thượng Quan Thần Húc kinh hãi, bỗng dưng cảm thấy thích thú, anh ta nhếch môi hừ nhẹ, “Thật không ngờ nha đầu chết tiệt này thích Hạ Lăng Sơ?”
Dứt lời, anh lại lật tiếp trang nhật kí, phát hiện những sự việc được ghi chép lại, đều có liên quan đến Hạ Lăng Sơ, chỉ đơn giản lật vài trang, Thượng Quan Thần Húc lại một lần nữa cảm thấy mắc cười, “Rốt cuộc thì nha đầu này đã thầm thương trộm nhớ anh ta bao lâu rồi?”
Cả quyển nhật kí đều viết về thời gian gặp nhau với Hạ Lăng Sơ, và tâm trạng kích động của cô, hoàn toàn tái hiện tâm ý của một kẻ yêu thầm.
Thượng Quan Thần Húc đặt cuốn nhật kí về lại vị trí cũ, giả vờ chưa ai lật xem qua, anh đi ra khỏi phòng, trong đầu suy nghĩ đến một vài sự kiện trước đây, quả thật, nghĩ một hồi, liền biết được Thượng Quan Ngưng Mạn đối xử đặc biệt với Hạ Lăng Sơ.
Lúc đó, anh vẫn chưa hoàn toàn biết được, đó là biểu hiện của cô đang thích anh ta.
Thượng Quan Thần Húc nheo mắt, hừ một tiếng, “Lần này có trò chơi vui rồi, Hạ Lăng Sơ anh chết chắc.”
Vào chiều tối, Phan Lệ đi vào bếp, Hạ Lăng Sơ muốn dắt Cung Vũ Ninh thả lỏng tinh thần, liền chuẩn bị dắt cô ấy đi ra vườn hoa tản bộ.
Cung Vũ Ninh cũng muốn đi dạo, và khi nãy đến đây, cô phát hiện vườn hoa này thật đẹp, vào trời thu của tháng mười, dạo bộ buổi tối, là một việc thật lãng mạn biết bao.
Hạ Lăng Sơ nắm tay của cô, dạo bước chầm chậm trên bãi cỏ của vườn hoa, ánh mắt của Hạ Lăng Sơ nhìn Cung Vũ Ninh có vẻ đau lòng, “Thái độ lúc nãy của em họ anh, em đừng để trong lòng, cũng không cần phải cảm thấy nợ nó cái gì đâu, là do nó không biết ý tứ thôi.”
“Em thật sự không biết mình đã đắc tội gì với cô ta, cho dù hôm đó cô ta có bắt gặp hai đứa mình... cũng không đến nỗi phải chán ghét em chứ! Có phải cô ta không thích em không?” Cung Vũ Ninh cười khổ một tiếng.
Hạ Lăng Sơ cũng có chút khó hiểu, bình thường khi Thượng Quan Ngưng Mạn đối xử với anh, đều là dáng vẻ của một cô gái hoạt bát, lần này cô ta có chút quá đáng, “Sau này anh sẽ hạn chế cho tụi em chạm mặt nhau.” Hạ Lăng Sơ không muốn Cung Vũ Ninh bị ức hiếp.
“Không sao đâu!” Cung Vũ Ninh cười nói.
Thượng Quan Thần Húc từ trên lầu đi xuống, liền nhìn thấy Thượng Quan Ngưng Mạn đang đen mặt ngồi trên ghế sofa, anh nhếch môi cười, ‘Sao vậy? Ai đã gây sự với em?”
“Không có.” Biểu cảm của Thượng Quan Ngưng Mạn, rõ ràng là đang tức giận.
Bây giờ, Thượng Quan Thần Húc đã biết nguồn cơn tức giận của cô từ đâu, đột nhiên anh có chút thông cảm với Thượng Quan Ngưng Mạn, Hạ Lăng Sơ có gì tốt cơ chứ?
Nhưng mà, nếu như để anh ta cưới một người phụ nữ khác, chẳng thà tác thành cho anh ta với em gái mình.