Hạ Lăng Sơ dẫn Cung Vũ Ninh đi gặp mặt Phan Lệ, Phan Lệ quan sát Cung Vũ Ninh, bà thấy rất hài lòng.
"Lăng Sơ, giới thiệu một chút xem, cô gái xinh đẹp này là ai đây?"
"Chào dì, cháu là Cung Vũ Ninh." Cung Vũ Ninh tự giới thiệu, còn về thân phận, cô nhìn Hạ Lăng Sơ với ánh mắt ngại ngùng xấu hổ.
Hạ Lăng Sơ giơ tay ra ôm lấy Cung Vũ Ninh, anh nói với Phan Lệ: "Dì, đây là bạn gái của cháu, tên là Vũ Ninh."
Ở bên cạnh, Thượng Quan Ngưng Mạn cắn môi, nhìn chằm chằm Cung Vũ Ninh, ánh mắt lạnh lùng mang theo vẻ thù địch.
Cung Vũ Ninh nhìn Phan Lệ, rồi lại chuyển sang nhìn Thượng Quan Ngưng Mạn, trong lòng cô cảm thấy sửng sốt, ánh mắt Thượng Quan Ngưng Mạn nhìn cô, khiến cô cảm nhận được sự chán ghét của đối phương, chẳng lẽ cô ta vẫn còn canh cánh chuyện lần trước sao?
"Khá lắm, lúc nãy nghe giới thiệu, cháu là một họa sĩ, còn trẻ như thế mà đã đạt được một cảnh giới nghệ thuật như vậy thật sự rất hiếm có." Phan Lệ nhìn Cung Vũ Ninh, khen ngợi cô từ tận đáy lòng.
"Cảm ơn dì đã khen, cháu vẫn cần phải cố gắng nhiều hơn nữa." Cung Vũ Ninh trả lời khiêm tốn.
Lúc này, trong đám đông ở bên cạnh, có một đôi mắt đang quan sát Cung Vũ Ninh, Tống Dung Dung đứng sau một nhóm khách khứa, nhìn Cung Vũ Ninh với ánh mắt thù địch và oán hận, nhưng khi cô ta nhìn Hạ Lăng Sơ, thì mọi sự thù địch bỗng chốc biến thành màu sắc ngưỡng mộ.
Tống Dung Dung không ngờ Hạ Lăng Sơ đã có bạn gái, vả lại còn giới thiệu cho người nhà anh nữa, cô ta nhìn Cung Vũ Ninh một lúc, khóe môi cô ta nở một nụ cười lạnh, cô ta tự thấy bản thân mình rất hiểu đàn ông, một người đàn ông có cấm dục cỡ nào cũng không thể chịu đựng được sự chủ động và nhiệt tình của phụ nữ.
Sau này, cô sẽ lợi dụng thật tốt sắc đẹp của mình, làm cho Hạ Lăng Sơ quỳ dưới váy của cô ta.
Mục đích hôm nay của cô ta là tạo dựng sự tình cờ với anh, bây giờ xem ra, cô ta phải đợi thêm một chút nữa, đợi đến khi Hạ Lăng Sơ ở một mình, cô ta mới tiến hành hành động.
"Ngưng Mạn, nào, giới thiệu một chút, đây là bạn gái của anh họ con, cô Cung." Phan Lệ nói với con gái.
"Dì à không cần giới thiệu đâu, Ngưng Mạn và Cung Vũ Ninh đã gặp mặt nhau rồi." Hạ Lăng Sơ nói khẽ.
"À! Gặp nhau rồi à!" Phan Lệ hơi kinh ngạc, lúc nãy bà con hỏi con gái, nhưng nó lại nói không quen biết.
"Dì và Ngưng Mạn cứ từ từ xem tranh nhé! Con và Vũ Ninh nói chuyện một lát đã." Hạ Lăng Sơ muốn nói chuyện riêng với Cung Vũ Ninh một lát.
"Được rồi, đi thôi! Nơi đây có rất nhiều tác phẩm cực kỳ có giá trị thưởng thức, dì đi xem trước đã." Phan Lệ nói xong, nói với Thượng Quan Ngưng Mạn: "Ngưng Mạn, đi với mẹ nhé!"
Vẻ mặt Thượng Quan Ngưng Mạn vẫn luôn nặng nề, cứ như ai thiếu nợ tiền cô ta vậy.
Cung Vũ Ninh bị Hạ Lăng Sơ dắt đi, tầm mắt Thượng Quan Ngưng Mạn đuổi theo, lóe lên sự đố kỵ.
Cùng lúc đó, Tống Dung Dung đứng khoanh tay trong đám đông, ánh mắt cũng lóe lên cảm xúc nặng nề, lúc này có người vỗ tai cô ta: "Dung Dung, cậu cũng ở đây à."
Tống Dung Dung giật mình, xoay đầu lại, hóa ra là cô bạn thân làm trong KTV lúc trước nhưng bây giờ đã lấy chồng: "Tiểu Dao, cậu cũng ở đây à."
"Sao tớ có thể bỏ lỡ một buổi lễ long trọng như thế này chứ? Chồng tớ cho tớ vé, kêu tớ bắt buộc phải đến đây để bồi dưỡng tâm trạng, tớ đang cảm thấy cô đơn đây! Không ngờ cậu cũng ở đây."
Tống Dung Dung nhìn thấy chẳng có cơ hội tiếp cận Hạ Lăng Sơ, cô ta chỉ đành đi trò chuyện với cô bạn thân.
Hạ Lăng Sơ và Cung Vũ Ninh đi vào một phòng nghỉ dành cho khách, Cung Vũ Ninh tò mò hỏi: "Em họ anh ghét em như thế sao?"
"Có thể tâm trạng của Ngưng Mạn không được tốt lắm." Hạ Lăng Sơ giải thích, trước mặt anh, Thượng Quan Ngưng Mạn luôn giữ một trạng thái rất hoạt bát cởi mở.
"Lúc nãy anh cũng nhìn thấy cô ấy có thù địch với em, có phải lần trước em đắc tội cô ấy, cô ấy vẫn chưa bớt giận không?" Cung Vũ Ninh mím môi.
"Đừng nghĩ quá nhiều." Hạ Lăng Sơ vỗ về, do vừa mới cắt băng khánh thành xong, hai người vẫn còn đeo hoa trên ngực, Hạ Lăng Sơ đỡ lấy vai cô nói: "Anh gỡ xuống cho em."
Cung Vũ Ninh đáp vâng, ngoan ngoãn đứng im cho anh tháo xuống, bởi vì cô mặc váy trễ vai, đóa hoa lại được ghim lên ngực, cách một lớp vải mềm mượt, tay của Hạ Lăng Sơ hành động trên ngực cô.
Cung Vũ Ninh đỏ mặt, xấu hổ ngoảnh mặt đi, cả người Hạ Lăng Sơ cũng hơi căng thẳng, với chiều cao của cô, có thể nhìn thấy vùng xương quai xanh xinh đẹp và vùng ngực đầy đặn của Cung Vũ Ninh, anh căng thẳng nuốt nước bọt.
Nhưng vào lúc này, đóa hoa trên ngực cô lại trở nên cứng đầu, thế là Hạ Lăng Sơ phải táy máy một hồi trước ngực cô.
Sau một lúc, cuối cùng đã có thể gỡ ra được, Hạ Lăng Sơ nắm chặt trong tay, anh mỉm cười: "Anh không có cố ý đâu."
"Em đâu có trách anh đâu." Cung Vũ Ninh cắn môi, miễn cưỡng nở một nụ cười, sau đó cô nhón chân lên: "Đến lượt em gỡ ra cho anh rồi."
Hạ Lăng Sơ để cho cô gỡ ra, ngón tay thon dài của Cung Vũ Ninh, làm kiểu công việc khéo léo này rất nhanh, chỉ một lát sau là gỡ ra được rồi, cô đắc ý lắc qua lắc lại trước mặt anh.
Hạ Lăng Sơ cầm hai đóa hoa cài ngực, đưa cho một nhân viên phục vụ đang đi ngang qua, nhân viên phục vụ nhận lấy rồi rời đi.
"Ối! Em quên nói với Cổ Duyệt rồi, em bỏ cậu ấy lại một mình rồi, em phải đi tìm cô ấy thôi." Cung Vũ Ninh mới nhớ ra Cổ Duyệt cũng ở đây, lúc nãy sau khi xuống sân khấu thì quên bén mất cô ấy luôn.
Cô không thể làm một người thấy trai quên bạn được, cô nói với Hạ Lăng Sơ: "Anh xem tranh trước đi, em đi tìm cô ấy rồi tới tìm anh sau nhé."
"Được!" Hạ Lăng sơ khẽ đáp.
Cung Vũ Ninh đi ra, bước về phía sân khấu, đồng thời cũng gọi vào số của Cổ Duyệt.
"Tiểu Duyệt, cậu đang ở đâu vậy?"
"Sao vậy? Cậu không ân ái với Hạ Lăng Sơ nữa à?"
"Cậu đang ở một mình à?"
"Ừ! Tớ đang xem tranh đây!"
"Tớ đến tìm cậu, cùng xem tranh với cậu một lúc nhé." Cổ Duyệt nói vị trí, rồi Cung Vũ Ninh đi qua đó tìm người.
Tống Dung Dung không có tâm trạng xem tranh, khi cô ta nhìn thấy bóng dáng xinh đẹp bắt mắt của Cung Vũ Ninh, giữa đám đông vóc người xinh đẹp của Cung Vũ Ninh hiển nhiên trở thành tiêu điểm, Tống Dung Dung nheo mắt lại, ánh mắt lóe lên màu sắc ganh tị.
Cô ta tự cho rằng nhan sắc của cô ta đã đủ hấp dẫn đàn ông rồi, nhưng so với khí chất cao quý được tỏa ra từ trong xương tủy của Cung Vũ Ninh, cô ta thấy mình chẳng là gì.
"Lúc nãy khi cô gái kia lên sân khấu thì tớ đã chú ý tới rồi, xinh đẹp thật, vừa là họa sĩ, vừa có khí chất, đúng là đã không so thì thôi, một khi đã so thì thấy khác hẳn một trời một vực!" Bạn thân của cô ta cũng chú ý đến Cung Vũ Ninh.
Tống Dung Dung nở một nụ cười không rõ cảm xúc: "Nhưng xét về điều khiển đàn ông, chưa chắc cô ta đã bằng tớ đâu!"
"Nói cũng đúng." Bạn thân cô ta đắc ý bật cười.
Tống Dung Dung nhìn lối hành lang mà Cung Vũ Ninh vừa mới bước ra, cô ta kéo bạn thân mình đi: "Đi qua đó xem tranh với tớ nhé."
Cung Vũ Ninh đi đến bên cạnh Cổ Duyệt, thấy cô ấy chỉ đứng lẻ loi một mình, cô khoác tay Cổ Duyệt: "Tớ xem tranh với cậu."