"Chúng em đang ở trên lầu chuẩn bị xuống đây, anh đợi em ở dưới lầu đi!” Giọng Cung Vũ Ninh truyền tới.
"Được thôi!" Hạ Lăng Sơ ngắt điện thoại.
Nhiếp Quân Cố vốn đang ở lầu một, khi anh gọi điện thoại, anh ta liền nhìn thấy anh và lên tiếng gọi ngay: "Lăng Sơ."
Hạ Lăng Sơ cất điện thoại đi, nhìn người anh em đang ngồi trên sofa, anh mỉm cười: "Quân Cố, cậu quả nhiên đang ở đây."
Nhiếp Quân Cố rầu rĩ, bật cười: "Đang đợi cậu!"
"Sao vậy? Hình như cậu đắc tội chị em tốt của Vũ Ninh?" Hạ Lăng Sơ tò mò ngồi xuống cạnh anh, muốn nghe anh kể chuyện.
Sắc mặt Nhiếp Quân Cố cứng đơ, sau đó mỉm cười, bình tĩnh nói: "Chẳng là tối qua ở quán bar, có xảy ra chút mâu thuẫn nhỏ với cô gái này, mình tới tìm cô ấy mới biết là chị em tốt của Cung tiểu thư."
"Mâu thuẫn nhỏ? Quân Cố, mâu thuẫn nhỏ đáng để cậu tìm tới khách sạn của người ta sao?" Hạ Lăng Sơ thực sự có chút không tin tưởng.
Nhiếp Quân Cố hơi đỏ mặt, anh cắn răng nói: "Nói chung, tối qua đã xảy ra việc vô cùng không vui vẻ."
Hạ Lăng Sơ không tiếp tục hỏi nữa, anh khẽ nhướng mày cười hỏi: "Vậy tiếp tới cậu định sẽ xử lý thế nào?"
"Cung tiểu thư nói cậu tới cùng, mình nghĩ cùng ăn một bữa đi! Tạm thời chưa biết xử lý thế nào." Nhiếp Quân Cố giữ phong thái quân tử.
Lúc này ở hướng thang máy vọng tới tiếng thang máy mở cửa, hai người đàn ông đều nhìn qua bên đó, bóng dáng hai cô gái bước ra, Cung Vũ Ninh mặc một chiếc đầm hai dây nho nhã, còn Cổ Duyệt bình thường tính cách khá mạnh mẽ nên cô mặc t-shirt và quần bò.
Có điều hai người vóc dáng tương đương, về khí chất, Cung Vũ Ninh tỏa ra khí chất công chúa cao quý, Cổ Duyệt mái tóc ngắn gọn gàng, toát lên cảm giác khỏe khoắn, tinh nghịch.
"Vũ Ninh." Hạ Lăng Sơ bước tới đón.
Cung Vũ Ninh và anh nhìn nhau mỉm cười, lần trước Hạ Lăng Sơ và Cổ Duyệt đã gặp mặt ở sân bay, Hạ Lăng Sơ tùy bây giờ vẫn tìm em họ và Cổ Hạo nhưng đối với người nhà họ Cổ thì không còn tức giận muốn ra tay đối phó nữa.
Hơn nữa có Cung Vũ Ninh đứng giữa, anh cũng không dám làm gì Cổ Duyệt.
Ánh mắt Cổ Duyệt bắt gặp Nhiếp Quân Cố có chút chột dạ, Nhiếp Quân Cố thì đang tức giận nhìn cô chằm chặp.
"Em đã đặt nhà hàng rồi, ở gần đây thôi, chúng ta đi ăn cơm trưa thôi!" Cung Vũ Ninh mỉm cười làm dịu bầu không khí xuống.
"Được, Quân Cố, đi thôi." Hạ Lăng Sơ cũng gọi người anh em của mình một tiếng.
Cung Vũ Ninh khoác tay Cổ Duyệt đi ở phía trước, sau lưng là Hạ Lăng Sơ vỗ vai Nhiếp Quân cố, Nhiếp Quân Cố thu lại sự bực dọc trong mắt, bước vội theo.
Đối diện với khách sạn chính là nhà hàng Cung Vũ Ninh đặt, một nhà hàng món Hoa, khi đi qua đường dành cho người đi bộ, Hạ Lăng Sơ lập tức chu đáo đứng trước mặt Cung Vũ Ninh, tâm ý bảo vệ lập tức thể hiện.
Khi vào trong nhà hàng, chọn một vị trí ngồi gần cửa, Cung Vũ Ninh gọi món, cô và Cổ Duyệt đang thì thầm thảo luận các món anh, hai người đàn ông phía đối diện thì đợi họ quyết định.
Cung Vũ Ninh gọi ba món mặn sau đó đưa thực đơn cho họ: "Hai anh cũng gọi hai món đi, chọn những món hai người thích ăn."
"Món em thích cũng chính là món anh thích." Hạ Lăng Sơ mỉm cười, không ngại thể hiện tình cảm.
Nhiếp Quân Cố ngồi bên đưa mắt nhìn họ vô cùng kinh ngạc, rốt cuộc sau khi anh rời tàu, giữa họ đã xảy ra chuyện gì? Hạ Lăng Sơ là người lạnh lùng khó gần thế mà có thể hạ gục Cung Vũ Ninh nhanh như vậy.
Khi đó, Hạ Lăng Sơ rõ ràng rất ghét Cung Vũ Ninh, có thể nói nơi nào có cô, Hạ Lăng Sơ sẽ không chịu ở đó tới một giây.
Hơn nữa, bây giờ Nhiếp Quân Cố cảm nhận được rằng, ánh mắt Hạ Lăng Sơ nhìn Cung Vũ Ninh, lúc nào cũng tỏa ra hooc-môn nam tính.
Trong lòng Cung Vũ Ninh vô cùng hạnh phúc nhưng ngoài miệng thì không nói gì, Cổ Duyệt chống cằm, do đối diện chính là Nhiếp Quân Cố nên thi thoảng ánh mắt của hai người lại bắt gặp nhau, có điều lần nào cũng là Nhiếp Quân Cố trừng mắt nhìn còn Cổ Duyệt thì chột dạ nhìn qua chỗ khác.
Nhiếp Quân Cố bất giác tò mò hỏi: "Trên du thuyền, rốt cuộc hai người đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Cung Vũ Ninh và Hạ Lăng Sơ đưa mắt nhìn nhau, ánh mắt có thêm ý cười chỉ họ mới hiểu, mọi chuyện xảy ra trên du thuyền sẽ trở thành kí ức đẹp của hai người họ, cho dù không đẹp thì lúc này nghĩ lại cũng sẽ cảm thấy đó là do ông trời đặc biệt sắp đặt.
"Thưa quý khách, hôm nay là ngày Valentine rượu vang, nhà hàng chúng tôi đặc biệt chuẩn bị cho các cặp tình nhân loại rượu vang đặc biệt thơm ngon." Nhân Viên phục vụ mang bốn ly rượu vang tới, vừa nói vừa lần lượt đặt xuống trước mặt họ.
Cung Vũ Ninh ngạc nhiên, không ngờ hôm nay còn là Valentine! Cô mỉm cười nói với nhân viên phục vụ: "Cám ơn."
Đợi nhân viên phục vụ đi khỏi, không khí trên bàn ăn lập tức trở nên bối rối, nếu nói Cung Vũ Ninh và Hạ Lăng Sơ là tình nhân thì đúng là thật, nhưng Nhiếp Quân Cố và Cổ Duyệt thì đâu phải là tình nhân? Bây giờ vẫn còn đang là kẻ thù kia mà!
"Tiểu Duyệt, họ đã tặng rồi vậy thì chúng ta cứ uống thôi." Cung Vũ Ninh an ủi Cổ Duyệt.
Cổ Duyệt thì không sao, chỉ là trong lòng hơi buồn bực, cô ngẩng đầu nhì Nhiếp Quân Cố, phát hiện gương mặt anh cũng có chút lúng túng.
"Hôm nay là Valentine sao? Anh còn chưa chuẩn bị quà gì, Vũ Ninh, ăn xong cơm anh đưa em đi chọn quà nhé!" Hạ Lăng Sơ không có kinh nghiệm hẹn hò, vì thế cũng không chú ý tới những ngày đặc biệt này.
Cung Vũ Ninh nghe xong, mỉm cười gật đầu: "Được thôi."
"Hai người suy nghĩ tới tâm trạng của người xung quanh một chút được không?" Nhiếp Quân Cố ca thán một câu, Hạ Lăng Sơ đúng là thay đổi hoàn toàn, trở thành nô lệ của tình yêu.
Cung Vũ Ninh bật cười: "Được thôi, chúng em sẽ cố gắng không quá ân ái."
Cổ Duyệt cũng bịt miệng cười, ánh mắt nhìn sang bên cạnh.
Hạ Lăng Sơ nhìn Nhiếp Quân Cố ái ngại: "Hôm nay là Valentine, cậu nghĩ xem có cô gái nào cần tặng quà không?"
"Mẹ mình." Nhiếp Quân Cố ngẫm nghĩ rồi nói.
Cung Vũ Ninh lài phì cười, Cổ Duyệt cũng đang cười nhưng trong lòng thì nghĩ, những người con gái Nhiếp Quân Cố muốn tặng quà chắc chắn có tới hàng tá, anh ta nhìn qua đúng là một công tử nhà giàu lăng nhăng.
Hạ Lăng Sơ cũng không nói gì nữa, anh nâng ly rượu về phía Cung Vũ Ninh và Cổ Duyệt, Cung Vũ Ninh lập tức nâng ly chạm nhẹ: "Chúng bốn chủng ta một đời bình anh vui vẻ, khỏe mạnh không âu lo."
Hạ Lăng Sơ lấy vai đẩy nhẹ Nhiếp Quân Cố, ra hiệu anh ta nâng ly, Nhiếp Quân Cố cũng cầm ly lên uống một ngụm.
Các món ăn được mang lên, bốn người đều chăm chú ngồi ăn, có lẽ họ thực sự đã rất đói.
Trên bàn ăn yên tĩnh, Cung Vũ Ninh và Cổ Duyệt trò chuyện khá nhiều, nói về món ăn, cách làm, khẩu vị và các các câu chuyện của họ.
Hai người đàn ông rất lặng lẽ, không nói gì, chỉ lắng nghe họ nói, ánh mắt Nhiếp Quân Cố có mấy lần nhìn Cổ Duyệt, không dám tin dưới vóc dáng yếu ớt kia lấy đâu ra sức mạnh dã man có thể đá một cú mạnh tới vậy.