“Khi nào vậy?” Cung Vũ Ninh hỏi lại ngay lập tức.
Hạ Lăng Sơ có chút bất ngờ, sau đó, anh trầm ngâm nghĩ một hồi: “Có lẽ còn cần một chút thời gian nữa, gia tộc nhà anh gần đây xảy ra rất nhiều việc, có lẽ anh tạm thời không có thời gian.
“Đôi môi đỏ của Cung Vũ Ninh nở nụ cười an ủi ảnh: “Vâng ạ! Không sao đâu mà, chỉ cần còn có thể gặp lại là được.” Nói xong, cô đi về phía phòng: “Ngày mai phải xuống thuyền rồi, em đi thu dọn đồ đạc đây.”
Hạ Lăng Sơ nhìn theo dáng cô đi vào phòng, anh khẽ thở dài một tiếng, tình hình gia tộc anh hiện nay không mấy khả quan, anh đang tham gia vào một cuộc tranh đoạt quyền lợi của gia tộc, anh và một người anh họ khác cùng gia tộc đang tranh giành quyền thừa kế cuối cùng, tuy rằng tình thế hiện nay khá có lợi cho anh nhưng anh vẫn cần luôn túc trực trong gia tộc cho tới khi cuộc cạnh tranh này kết thúc.
Cung Vũ Ninh ngồi trong phòng, cô đang sắp xếp lại quần áo trong tủ mà đầu óc lại cứ để ở đâu đó, trong đầu cô lúc này chỉ là sự hụt hẫng của lần chia ly này, đời người cũng không phải lúc nào cũng được như ý nguyện, ví như lần biệt ly này cả hai người họ đều không thể vứt bỏ việc riêng, đơn thuần ở bên cạnh một người kia.
Thậm chí, bây giờ cô mới phát hiện ra cô hoàn toàn không biết gì về Hạ Lăng Sơ ngoại trừ duy nhất cái tên của anh, còn về con người anh, thậm chí là những việc khác của anh cô hoàn toàn không hay biết.
Cung Vũ Ninh ở trong phòng nửa giờ đồng hồ, cô đẩy cửa đi ra, Hạ Lăng Sơ đang ngồi trên sô pha nghĩ gì đó.
Ngẩng đầu nhìn lên ánh mắt của hai người chạm vào nhau, Cung Vũ Ninh cười một cái: “Đêm cuối rồi, anh có muốn chơi cho thật vui vẻ không?”
“Em muốn đi đâu chơi?” Ánh mắt Hạ Lăng Sơ có chút hưng phấn.
“Em nghe nói ở đây có một quán bar lãng mạn! Rất thích hợp cho người trẻ tuổi đi, em muốn đến đó xem xem.” Cung Vũ Ninh đề nghị.
Hạ Lăng Sơ gật gật đầu: “Được, anh sẽ đi cùng em, có cần gọi vệ sĩ của em không?”
Cung Vũ Ninh nghĩ một hồi rồi lắc lắc đầu: “Đây là thời gian riêng tư của em.”
Ánh mắt Hạ Lăng khẽ nheo lại rồi đứng dậy: “Bây giờ đi sao?”
“Đợi em đúng mười phút.” Cung Vũ Ninh nói xong lại đi vào phòng, vừa rồi chỉ là cô hứng lên nói muốn đi chơi, cô cảm thấy đêm nay đẹp như vậy thật không nên lãng phí mà cứ ngồi ở nhà.
Cô trở về phòng, nhìn đống quần áo trên giường, cô chọn ra một chiếc váy khá gợi cảm màu đen, váy hai dây mảnh, cổ V khoét vừa phải, ôm trọn cả eo lẫn vòng ba, đây quả thật là một chiếc váy vô cùng quyến rũ và đàn bà.
Cung Vũ Ninh thay xong thì ngồi xuống bàn trang điểm, cô nhanh chóng trang điểm kiểu tinh tế khiến cho khuôn mặt thanh tú của cô bỗng chốc trở nên vô cùng nổi bật thu hút, toả ra sự cao quý và gợi cảm.
Cung Vũ Nih rất ít khi như vậy, bình thường chỉ trong một vài trường hợp và ở yến tiệc nhất định thì cô mới cầu kỳ như thế, nhưng đêm nay cô muốn khiến mình trở nên thật nổi bật, giống như là một bông hồng đang khoe sắc, cũng sẽ có một lúc nào đó khiến cô muốn được khoe ra thời khắc rực rỡ nhất của mình.
Hạ Lăng Sơ đang ngồi trên sô pha chờ cô, khuôn mặt tuấn tú không hề có chút bực bội, ánh mắt anh trầm lặng nhìn về cửa phòng của Cung Vũ Ninh, chờ đợi cô xuất hiện.
Cuối cùng thì cánh cửa cũng đã mở ra, cô gái sải bước ra ngoài dưới ánh sang rực rỡ của bóng đèn hệt như đã thay đổi hẳn thành một người khác, cô lộng lẫy tựa như những vì sao đang toả ra một sự quyến rũ và đàn bà khiến cho nam nhân phải thần hồn điên đảo.
Hạ Lăng Sơ trợn tròn mắt, ánh mắt anh cứ nhìn chằm chằm vào cô, dường như anh đã bị bùa mê thuốc lú gì vậy, anh bị mê hoặc bởi người con gái đang ở trước mặt.
“Có đẹp không?” Cung Vũ Ninh không chắc là anh có thích cô trang điểm kiểu này hay không.”
“Đẹp lắm.” Hạ Lăng Sơ thành thật trả lời.
Cung Vũ Ninh nhoẻn miệng cười, nói với anh: “Mình đi thôi!”
Khi Hạ Lăng Sơ tiến sát lại gần cô, anh còn ngửi thấy một mùi hương nhè nhẹ của hoa dành dành, nó len lỏi vào thần trí anh khiến anh đê mê, ánh mắt lại càng thêm phần si mê.
Hai người họ cùng đi tới quán bar mà Cung Vũ Ninh nói tới! Đó là một quán bar nhẹ vô cùng đẳng cấp và yên tĩnh.
Không có những âm thanh mạnh mẽ dồn dập, cũng chẳng có những con người tạp nham xô bồ, ở nơi này, không gian nho nhã, không khí vô cùng lãng mạn lại tình cảm, ở giữa còn có một bục nhảy tựa như ngôi sao sáng, ánh sáng rực rỡ vô cùng thích hợp, lúc ẩn lúc hiện, lúc đến lúc đi, tạo ra một bầu không khí vô cùng ấm áp thi vị.
Một quán bar vô cùng thích hợp cho cặp tình nhân!
Nhân viên phục vụ tiếp đón bọn họ vào một ghế sô pha trang nhã sát bên cửa sổ cạnh biển, không ngờ lại có được một vị trí tốt như vậy.
Cung Vũ Ninh đưa ipad gọi đồ cho Hạ Lăng Sơ: “Anh chọn đồ đi.”
“Em muốn uống gì?”
“Em gì cũng được, uống chút rượu cũng được.” Cung Vũ Ninh bật cười, cô chống tay xuống cằm, dưới ánh đè tối màu xanh, đôi mắt cô lấp lánh như những vì sao đêm, vô cùng quyến rũ mê hoặc.
Hạ Lăng Sơ gọi một bình rượu vang, hai ly cốc-tai, gọi cả một đĩa hoa quả, đồ ăn vặt, anh lại còn gọi nước quả cho cô. Chọn xong, anh đưa lại cho Cung Vũ Ninh: “Em còn muốn gọi thêm gì nữa không?”
Cung Vũ Ninh cầm lên xem, cô thấy tên của rượu cốc-tai là “bùa yêu”, cô không kiềm được nhoẻn miệng cười, lắc lắc đầu: “Không cần nữa đâu ạ.”
Sau khi nhân viên phục vụ đi khỏi, Cung Vũ Ninh nhìn lên các đôi tình nhân đang ôm nhau nhảy trên bục, ánh mắt cô bất giác lộ vẻ mong đợi, trong mỗi trái tim của một cô gái đều có một giấc mộng trở thành công chúa, đều mong ngóng chàng hoàng tử mà mình yêu thương mời khiêu vũ, có điều chuyện này cô không thể mở lời trước được.
Nếu không thì sẽ mất đi cảm giác trông đợi.
Cung Vũ Ninh đang thầm nghĩ, liệu Hạ Lăng Sơ ngồi trước mặt mình có mời mình nhảy một điệu không?
Ánh mắt Cung Vũ Ninh thu về, cô phát hiện nam nhân ngồi đối diện cũng đang hướng mắt về phía bục nhảy, không biết anh đang nghĩ điều gì.
Rượu và đồ uống bọn họ gọi đều đã được đưa lên, Cung Vũ Ninh nhìn hai ly cốc-tai, dưới ánh đèn màu xanh của bóng đèn trên đầu chiếu xuống, ly rượu lay động tựa như quỳnh tiên ngọc nhưỡng vậy, khiến người ra chỉ muốn nếm ngay tức khắc.
Cung Vũ Ninh nhấc ly lên, giơ vè Hạ Lăng Sơ đang ngồi đối diện: “Cạn ly.”
Hạ Lăng Sơ cũng cầm ly của mình đưa ra, khẽ chạm vào ly rượu của cô, Cung Vũ Ninh cười nói: “Mỗi chúng ta nói một lời chúc phúc dành cho đối phương có được không?”
“Ừm!”
“Vậy em nói trước, chúc anh mọi điều thuận lợi, muốn gì được nấy.” Cung Vũ Ninh nói xong bèn vội vàng bổ sung them một câu: “Chúc anh sớm tìm được người mà mình yêu.”
Nói xong, khuôn mặt xinh đẹp của Cung Vũ Ninh đỏ bừng, cô không dám nhìn thẳng vào mắt anh, cô âm thầm trách mình tại sao lại nói thêm cái câu cuối cùng như vậy?
“Anh chúc em cả đời bình an, mỗi ngày trôi qua đều cảm thấy thật vui vẻ.” Chất giọng trầm khàn của Hạ Lăng Sơ cất lên.
Đối với anh mà nói, sự bình an của Cung Vũ Ninh là quan trọng nhất.
Cung Vũ Ninh nhoẻn miệng cười: “Vậy anh không chúc em sớm tìm được bạn trai sao?”
Ánh mắt Hạ Lăng Sơ bỗng nhiên trầm ngầm nhìn cô chằm chằm, sau đó nói them một câu: “Chúc em sớm tìm được một nửa tương lai của mình.”
“Cảm ơn anh.” Cung Vũ Ninh vô cùng thật lòng cảm kích, cô nhấc ly rượu lên uống.
Ánh mắt Hạ Lăng Sơ có chút phức tạp, anh dường như đang cố đè nén tâm trạng của mình xuống, không thể trút ra ngoài khiến anh có chút bức bối khôn nguôi.
Cô còn hy vọng tìm một nam nhân khác sống bên nhau trọn đời sao? Hạ Lăng Sơ không tự tin như vậy khi ở trước mặt Cung Vũ Ninh.
Trong tình yêu, mỗi một người còn đang tìm hiểu đối phương thì nội tâm đều trở nên vô cùng nhỏ bé, bởi chẳng ai dám đảm bảo rằng mình chính là người mà đối phương yêu nhất.
Lúc nào cũng có cảm giác rằng cô có thể sẽ gặp được người tốt hơn mình, hoặc là luôn có cảm giác mình vẫn chưa đủ ưu tú để được cô yêu, Hạ Lăng Sơ và Cung Vũ Ninh đều đang thăm dò đối phương, họ muốn chứng mình rằng bản thân liệu có phải là người mà không thể thay thế trong tim đối phương hay không.