Âu Dương Mộng Duyệt lập tức thấy ngại ngùng, từ chối: "Đừng, đừng gọi em là chị dâu, cứ gọi tên em thôi! Ngại chết đi được."
"Ừ, thế cứ gọi tên nhau thôi! Như thế này thì là em cũng có lợi hơn chị rồi đấy."
"Em đâu có đâu" Âu Dương Mộng Duyệt cười đáp lời.
Với con gái, những câu chuyện của họ chẳng bao giờ tránh được chuyện tình yêu. Âu Dương Mộng Duyệt quay sang hỏi Cung Vũ Ninh: "Vũ Ninh, cậu nói cho mình biết, cậu đã có người yêu chưa!"
Cung Vũ Ninh nháy đôi mắt đẹp ngời, lắc đầu: "Đâu có, mình bây giờ vẫn chưa có bạn trai."
"Thế cậu có muốn tìm một anh không!"
"Không vội gì, hay là hai người định giới thiệu cho em đấy! Không đâu, em ngại nhất là giới thiệu người quen." Cung Vũ Trạch lắc đầu.
"Nói thế, nghĩa là em từng đi xem mặt người khác rồi hả "Hạ An Ninh nhìn hỏi.
Cung Vũ Ninh nhớ tới hai lần đi xem mặt trước, cô nói với vẻ chán nản: "Em đi xem mặt hai lần rồi, thế nhưng không phải chính thức nhưng cũng đủ chán nản."
"Cha em còn lo em không lấy được chồng sao! Với thân phận tiểu thư nhà họ Cung, lấy đâu ma chẳng được chồng?"
Cung Vũ Ninh lộ vẻ âu sầu nói: "Cũng không phải, điều làm em phát nản là người khác thích nhiều quá cũng chẳng phải hay ho gì." Bây giờ, hai người từng xem mặt cô vẫn thỉnh thoảng nhắn tin cho cô.
Vũ Ninh nói đúng, có lúc chỉ gặp đúng người mới đồng ý cho họ tiếp cận. Nếu không thì rất khó xử nếu từ chối, mà không từ chối cũng không được." Âu Dương Mộng Duyệt xem ra cũng có cùng tâm tư.
3 cô gái ngồi nói chuyện một hồi lâu rồi sau đó trở về nhà. Hạ An Ninh và Cung Vũ Trạch ở cùng ở một biệt thự. Âu Dương Mộng Duyệt về nhà của Hạ An Ninh, còn Cung Vũ Ninh thì về nhà cha mẹ cô.
Một tòa biệt thự lấp ló sau hàng cây, sau hơn 20 năm mọi thứ ở đây dường như có gì thay đổi. Khi đi tới cổng nhà, Cung Vũ Ninh bước xuống đi bộ vào trong.
Ở trong vườn đã có một đôi vợ chồng đang dạo bộ trong đó. Người đàn ông đang ôm vai người phụ nữ và nói chuyện. Cung Vũ Ninh bước tới gần họ, sau đó khi gần tới nơi, cô đưa tay che mắt của mẹ cô.
"Đoán xem con là ai?" Cô cười hi hi.
Cổ Duyệt quay đầu nhìn cô một cách trìu mến, còn Trình Li Nguyệt cười nói: "Con còn thích chơi trò chơi hồi bé này nữa."
Cung Vũ Ninh lập tức rút tay lại, bước tới trước mặt hai người, bước lùi về phía sau: "Mẹ, mẹ kể cho con chuyện xấu của anh đi, để lúc nào con cần tiền, con sẽ đem ra uy hiếp anh ấy"
"Chuyện xấu của con còn nhiều hơn anh con nữa kìa. Con có thích mẹ kể ra không?" Trình Li Nguyệt nhìn con gái nói.
"Hả, thật hả mẹ? Con làm gì có chuyện gì đâu" Cung Vũ Ninh gõ vào trán mình, cô nghĩ rằng lúc bé mình đáng yêu như thế, làm gì có thói hư gì nhỉ?
Trình Li Nguyệt nhìn hàng cây phía sau cô, nhớ tới một chuyện cười trước đây: "Được, vậy để mẹ kể chuyện khi con 3 tuổi. Con lúc đó rất thích chạy dưới tán cây nay. Có một ngày có một con chim bay qua và ị ngay lên tóc của con."
"Hả, thật thế hả mẹ" Cung Vũ Ninh ôm đầu, chỉ lo lại bị như ngày xưa.
"Bảo mẫu ôm con vào với vẻ rất gấp gáp. Thế nhưng con thì chẳng lo sợ gì, mà hỏi mẹ: "Mommy, có phải là con chim nghĩ đầu con là nhà vệ sinh không?" Lúc đó, mẹ cười nghiêng ngả." Trình Li Nguyệt vừa nhớ, vừa cười.
Lúc này Cung Vũ Ninh cảm thấy ngại ngùng, cô vội cầu xin: "Mẹ, sau này chuyện xấu của con mẹ đừng kể cho ai nhé, tuyệt đối đừng kể?"
"Con còn muốn nghe nữa không?"
"Con muốn nghe chuyện của anh con cơ!"
"Anh con lúc bé thì như một thần đồng, chẳng có chuyện xấu gì." Trình Li Nguyệt nói với vẻ tự hào.
Cung Dạ Tiêu nhớ tới một chuyện, cười nói: "Con còn nhớ lúc bé, con rất sợ một mình. Cuối cùng mẹ con nghĩ ra một cách, đó là đắp chăn lên cho một con búp bê. Như thế con mới chịu đi ngủ."
Cung Vũ Ninh cười gật đầu: "Chuyện này con nhớ, con búp bê đó con vẫn giữ trong tủ!"
"Thời gian trôi qua thật nhanh, thoáng chốc Cung Vũ Trạch đã chuẩn bị kết hôn rồi." Trình Li Nguyệt thở dài một tiếng, ánh hoàng hôn đậu trên vai cô, khuôn mặt cô dù trải qua bao năm tháng nhưng vẫn giữ nét mặn mà, quyến rũ.
Cung Dạ Tiêu nhìn vợ, thoáng có phút ngây người. Cung Vũ Ninh nhìn thấy cha đang nhìn ngắm mẹ một cách dịu dàng, cô bỗng nghĩ tới một chuyện. Rốt cuộc thì tình yêu là cái gì, cảm giác yêu một người là như thế nào?
Cô lớn bằng này tuổi, vẫn chưa biết hương vị của tình yêu ra sao!
Cô thực sự mong một ngày, trái tim cô sẽ tìm thấy một người cô yêu thương. Giống như cha mẹ cô bây giờ, hay như anh trai và chị dâu, cái cảm giác một lòng một dạ yêu thương nhau.
Trong biệt thự của Quý Thiên Tứ, ăn tối xong Âu Dương Mộng Duyệt bê một ly trà nhìn người đàn ông ngồi trên ghế số-pha. Cô lập tức xà vào lòng anh như một chú mèo điệu đà.
Quý Thiên Tứ bỏ chiếc ipad trong tay ra, đưa tay ôm lấy cô. Cô cầm cốc trà đưa lên miệng anh. Cô hỏi anh với vẻ ao ước: "Hôm nay nhìn chiếc váy cưới của chị em thật là đẹp!"
"Em sẽ có váy cưới như thế" Quý Thiên Tứ vuốt tóc cô, trong đầu tưởng tượng tới khi cô mặc chiếc váy cưới, chắc chắn là rất đẹp.
Âu Dương Mộng Duyệt ở trong nước một thời gian, cuộc sống với Quý Thiên Tứ rất ngọt ngào. Thế nhưng trong lòng cô vẫn luôn có một nỗi lo về ông nội của cô. Cô không thể tưởng tượng được nếu ông cô biết thì sẽ như thế nào.
"Lúc chị em kết hôn, cha và ông nội em nhất định sẽ tới. Em nghĩ... tới lúc đó sẽ nói cho họ mối quan hệ của chúng ta. Anh thấy được không?" Âu Dương Mộng Duyệt ngẩng đầu nhìn khuôn mặt quyến rũ của người đàn ông.
Quý Thiên Tứ nhẹ nhàng xoa lên má cô: "Được, em quyết định thì dù xảy ra chuyện gì, anh cũng sẽ đứng bên em."
Âu Dương Mộng Duyệt để cốc trà xuống. Cô nhìn anh một cách nghiêm túc. Hai ánh mắt nhìn sâu vào nhau.
Mấy ngày nay, Quý Thiên Tứ vẫn cố làm một trang quân tử. Thế nhưng tối nay, chẳng hiểu sao tâm tư của anh lại dâng trào, không thể kiềm chế được. Bàn tay anh nhẹ nhàng đưa ra phía sau lưng cô. Đôi môi của Âu Dương Mộng Duyệt chủ động đặt lên môi anh.
Quý Thiên Tứ đón nhận lấy nụ hôn của cô. Trong người anh lúc này bỗng thấy rạo rực, bởi vì anh đã khao khát quá lâu, giờ không thể giấu nổi khao khát... đó.