"Ừ, nửa tháng trước anh đã gửi cho mẹ số đo và hình của em, mẹ rất lợi hại trong lĩnh vực này, áo cưới mẹ chọn nhất định sẽ phù hợp với em."
Quý An Ninh đương nhiên rất vui mừng, cô gật đầu: "Vâng!"
Ở một cửa khẩu trong nước, một chiếc tàu màu đen ghé vào bờ, dưới sự bao phủ của bóng tối, một người đàn ông khỏe mạnh dẫn theo mười mấy thủ hạ bước xuống tàu, chui vào bốn chiếc xe việt dã đã được chuẩn bị sẵn ở gần đó.
Xe việt dã chạy thẳng về phía trước, người đàn ông ngồi trong chiếc xe ở giữa nhìn quốc thổ quen thuộc, ánh mắt sắc lạnh. Người đàn ông này chính là con trai của Cung Thừa Vĩ, sau khi nhận được tin Cung Vũ Trạch về nước, hắn ta lập tức dẫn theo mười mấy thuộc hạ thân tín của mình về nước.
Có điều thân phận của hắn ta quá nhạy cảm vì thế phải vượt biên về nước, xe việt dã chạy hai tiếng mới vào tới nội thành.
Cung Thịnh hạ cửa sổ xuống, nhìn tòa nhà văn phòng Cung Thị hùng vĩ ở phía xa, ánh mắt lấp lánh dã tâm và tham vọng, hắn ta nắm chặt tay thành nắm đấm, nơi đó vốn dĩ có một phần của hắn, vậy mà vốn là một thành viên của nhà họ Cung nhưng bây bây giờ hắn ta chỉ có thể đứng từ xa để nhìn.
Tới tư cách lại gần cũng không có.
"Đại ca, bây giờ đi đâu đây?"
"Chúng ta về điểm dừng chân đã, tao về nhà một chuyến để gặp mẹ tao!" Cung Thịnh ra lệnh, sau khi thuộc hạ phân tán đi, xe của hắn ta chạy về phía nhà mình.
Cung Thừa Vĩ bị bệnh qua đời hai năm về trước, vì thế bây giờ Cung Thịnh vẫn còn một người người em trai đang ở với mẹ. Chuyện năm xưa, mẹ của hắn không có tình cảm gì với nhà họ Cung, hơn nữa tập đoàn Cung Thị hàng năm cũng cho bà một món tiền trợ cấp, bà không hề so đo gì.
Tới nay bà đã an hưởng tuổi già, ngoại trừ Cung Thịnh vẫn còn có ý định báo thù ra, em trai của hắnta cũng đã yên ổn hưởng thụ đãi ngộ của nhà họ Cung.
Nhà họ Cung cũng không đối xử bạc đãi với mẹ con họ, hàng năm đều trợ cấp gần tám trăm nghìn tệ, gia cảnh cũng không tới mức khó khăn.
Nhưng sao có thể so với khối tài sản đếm không xuể của nhà họ Cung, dã tâm của Cung Thịnh cứ thế lớn dần lên, hắn ta không cam tâm nên mười năm trước đã gia nhập xã hội đen.
Bây giờ, Cung Vũ Trạch về nước, điều đó có nghĩa là thuộc hạ trong nước có rất nhiều cơ hội, hắn ta vẫn đang tích lũy thực lực, chỉ đợi có một ngày ngồi lên bảo toạ gia chủ nhà họ Cung.
Mười rưỡi tối, điện thoại của Cung Vũ Trạch vang lên chuông tin nhắn, anh cầm lên bước ra ban công mở xem.
Là báo cáo của thuộc hạ bên ngoài, trong đó đó có một đoạn clip ngắn mà thuộc hạ của anh trà trộn vào một sòng bài ở nước Y quay lại được, trong clip có xuất hiện gương mặt của một người đàn ông.
Cung Vũ Trạch nheo mắt, dừng lại ở gương mặt của người đàn ông kia, anh vô cùng kinh ngạc, gương mặt này anh không lạ cũng không quá quen, có điều biết và tuyệt đối không thể nhận nhầm.
Là người nhà họ Cung mà gần mười năm nay chưa gặp, Cung Thịnh, một người xét về huyết thống thì là anh họ của anh, clip tuy ngắn nhưng có thể thấy địa vị của Cung Thịnh trong sòng bài không hề bình thường.
"Cung thiếu, chúng tôi điều tra ra được người đàn ông này là đầu mục của sòng bài này, những sát thủ chúng ta truy tìm biến mất ở gần sòng bài này, chắc đã được sắp xếp cho lẩn trốn rồi."
Một dòng tin nhắn được gửi tới.
Người của Cung Vu Trạch trà trộn vào băng đảng xã hội đen, truyền tin tương đối thuận tiện.
Cung Vũ Trạch trả lời một câu: "Tiếp tục điều tra."
Anh cất điện thoại đi, ánh mắt sắc lạnh, một suy đoán xuất hiện trong đầu, tại sao Cung Thịnh lại xuất hiện ở sòng bài đó, hơn nữa lại là kẻ đầu sỏ, tại sao những sát thủ kia lại biến mất ở gần đó.
Lẽ nào có liên quan với Cung Thịnh.
Cung Vũ Trạch nheo mắt lại, Cung Thịnh biến mất từ mười năm trước, ba anh vẫn tìm kiếm tung tích của anh ta, dù sao đó cũng là con cháu của nhà họ Cung, ba anh cũng muốn quan tâm, không ngờ, mười năm sau gặp lại Cung Thịnh này, anh ta lại có liên quan tới những sát thủ thích sát anh.
Cung Thịnh là người có dã tâm, thủ đoạn tàn độc, khi còn trẻ đã gây chuyện bị bắt mấy lần, là ba anh đã dùng mọi cách để kéo ra, có thể thấy những năm qua tham gia xã hội đen, dã tâm của Cung Thịnh sẽ càng lớn hơn nữa.
Ba Cung Thịnh từng làm một số việc ngốc nghếch, kết quả cuối cùng là đắc tội với ba anh, còn bị tống vào tù mấy năm, mặc dù đáng tội nhưng trong lòng con ông ta chắc chắn vẫn còn đang ôm hận.
Ân oán của nhà họ Cung rất phức tạp, Cung Vũ Trạch cũng biết được đôi chút, rất ít khi tham gia vào những việc ân oán gia tốc khiến anh quên mất còn có người anh họ này.
Nếu như việc này thực sự có liên quan tới Cung Thịnh, vậy thì anh cũng nên phòng bị, ba anh từng nói phải giữ khoảng cách với những người họ Cung khác, nếu như không cần thiết thì không cần phải qua lại.
Bây giờ, e rằng không đơn giản như vậy.
Cung Vũ Trạch gửi tin nhắn cho thuộc hạ ở bên kia: "Giúp tôi điều tra mọi thông tin về người đàn ông trong clip, điều tra xong lập tức báo về."
Anh biết thân phận của Cung Thịnh, nhưng không rõ anh ta có thân phận ra sao trong băng đảng xã hội đen, có thể điều động mười mấy sát thủ không sợ chết chứng tỏ Cung Thịnh cũng có thế lực nhất định.
Ánh mắt Cung Vũ Trạch nhìn về màn đêm phía xa, nếu như có thể anh thực sự không muộn động tới người nhà họ Cung, nhưng nếu Cung Thịnh muốn lấy mạng anh, anh tuyệt đối không để cho anh ta tìm tới.
Nếu như anh ta dám làm hại người xung quanh anh, làm hại người thân của anh, anh tuyệt đối sẽ không nương tình, cho dù anh ta là người nhà họ Cung.
Màn đêm bao trùm khiến cho mọi thứ trở nên mông lung hơn, Âu Dương Mộng Duyệt ngồi trong đại sảnh, cô không hề buồn ngủ, Quý Thiên Tứ đã làm xong việc, đóng máy tính lại nói với cô: "Em có đi ngủ trước không?"
"Em không ngủ được, em muốn ngồi đây thêm lát nữa, anh đi ngủ trước à?"
"Anh cũng chưa buồn ngủ."
"Hay là chúng ta nói chuyện một lát." Âu Dương Mộng Duyệt cười nói.
Quý Thiên Tứ đặt máy tính sang một bên, mười ngón tay đan xe, cằm khẽ đặt lên trên, ánh mắt sâu thẳm nhìn lên người cô: "Kể về quá trình trưởng thành của em đi."
"Câu chuyện quá trình trưởng thành của em rất đơn giả, người khác đều tưởng rằng em là kiều nữ danh giá, chỉ có em là biết, toàn là áp lực, em không thể không cố gắng học kiến thức kinh doanh, vì cả gia tộc đều đè lên vai em, cũng may bây giờ em có chị gái rồi."
Âu Dương Mộng Duyệt vẻ mặt mừng vui nói, sau đó lại bẽn lẽn nhìn anh: "Sau này còn có anh nữa."
Nói xong cô liền đứng dậy, bạo dạn bước tới bên cạnh anh, lúc này ngoài cửa bỗng nhiên có một chú chim lao vào cửa kính khiến cô giật mình, nhào thẳng vào người Quý Thiên Tứ, Quý Thiên Tứ bị cô nhào mạnh tới liền ngã ngửa ra sofa, cả người Âu Dương Mộng Duyệt cứ thế đè anh xuống.
"Có... có một con chim..." Âu Dương Mộng Duyệt hốt hoảng nói.
Quý Thiên Tứ vươn tay ôm cô vào lòng: "Đừng sợ."
Âu Dương Mộng Duyệt bật cười, nghĩ tới điều gì đó, cô càng thêm bối rối.