Bữa tối rất phong phú, Âu Dương Đoàn đang ngồi trên ghế chính giữa, tiếp theo là Âu Dương Bộ Vinh ngồi ở ghế thứ 2, Âu Dương Mộng Duyệt ngồi cạnh ông ta, đối diện là Cung Vũ Trạch và Qúy An Ninh, còn có Qúy Thiên Tứ.
“An Ninh, cha không biết gì về quá khứ của con, cha rất muốn biết những năm qua con sống thế nào, con có thể nói với mọi người ở đây không?” Âu Dương Bộ Vinh khuôn mặt lộ ra sự quan tâm hỏi.
Sắc mặt của Qúy An Ninh khẽ run, cô ta suy ngẫm một lúc, khi không biết phải nói gì, Qúy Thiên Tứ lên tiếng nói, “An Ninh không tiện nói, cháu nói thay vậy!”
Qúy An Ninh có một cái nhìn thoáng qua, tại sao anh trai lại dành để nói? Thật ra nếu để cô ta nói, cô ta chắc chắn là không đem sự việc quá khứ đã trải qua để nói ra, cô ta không muốn để họ lại lo lắng một lần nữa.
Tuy nhiên, Qúy Thiên Tứ lại khác với suy nghĩ với cô ta, Qúy An Ninh muốn trở về với gia đình Âu Dương, nếu vậy tất nhiên phải để họ chấp nhận cô ta, nếu đem sự thật về quá khứ của cô ta nói ra, sẽ khiến cho người nhà Âu Dương đau lòng và áy náy, lúc đó đối với cô ta về sau sẽ tốt hơn.
“Ba năm trước An Ninh mới về nhà họ Qúy, trước đó, cô ta đã trải qua những ngày tháng rất vất vả, do mẹ nuôi của cô ta gian khổ nuôi dưỡng trưởng thành.”Qúy Thiên Tứ nói ra sự thật.
Qúy An Ninh mím môi nhìn anh trai, tâm tư của anh trai, cô ta biết.
Qủa nhiên, câu này nói ra, sắc mặt của Âu Dương Đoàn và Âu Dương Bộ Vinh lộ rõ sự đau xót lại áy náy nhìn quay lại.
Cung Vũ Trạch trầm lặng, thở nhẹ một tiếng nói, “Lần đầu cháu và An Ninh gặp nhau, cô ta vẫn chưa là tiểu thư của nhà họ Qúy, tất cả những tủi thân và gian khổ mà cô ta trải qua, cháu là người rõ nhất.”
Qúy An Ninh quay đầu lại và nhìn người đàn ông bên cạnh, đến cả tâm tư của anh ta cũng giống anh trai của mình?
“Mẹ của An Ninh sau khi cô ta lớn được ba tháng thì đã rời bỏ cô ta mà đi, mẹ nuôi của cô ta chỉ là một người phụ nữ bình thường, cả đời không gả cho ai, nuôi cô ta một mình, một đời nương tựa vì số mệnh mà đến.” Qúy Thiên Tứ lại mở lời nói.
Điều này làm cho đôi mắt của Âu Dương Mộng Duyệt đỏ lên, bản thân cùng là con gái nhà họ Âu Dương, cô ta đã từ nhỏ đã được gia đình bưng trong lòng bàn tay, cưng chiều như viên ngọc quý đến trưởng thành, sự khác biệt lớn quá.
Nội tâm của Âu Dương Đoàn cũng dâng lên sự áy náy, năm đó ông ta làm hết sức để ngăn cản con trai với Lý Nhã ở bên nhau, ông ta căn bản không biết cô ta đã mang thai con cháu của nhà họ Âu Dương, ông ta còn nhớ Lý Nhã đã tìm đến nhà mấy lần, đều bị ông ta từ chối không cho vào nhà.
Lúc đó, năm đó ông ta rất nhẫn tâm, hôm nay, sự áy náy của ông ta càng thêm sâu, nếu như lúc đầu đối với sự xuất hiện của cháu gái này, cảm thấy kinh ngạc và không dám tin, vào lúc này, nghe xong thân thế của cô ta, sự hối hận trong lòng càng trở nên mãnh liệt hơn.
Giọng của Âu Dương Bộ Vinh hơi thì thầm và khàn khàn, “Vậy còn mẹ nuôi của An Ninh? Tôi muốn cảm kích bà ta thật nhiều.”
Qúy An Ninh thì thầm nói, “Mẹ nuôi bốn năm trước đã qua đời rồi.”
“Ông nội ơi, bố ơi, chị gái đáng thương quá.” Âu Dương Mộng Duyệt thật sự cảm động.
“Qúy lão gia tử trước khi qua đời đã từng dặn dò cháu, không cho phép cô ta về nhà Âu Dương, nhưng, An Ninh luôn luôn đi tìm người cha của cô ta, cháu không nhẫn tâm nên đã nói cho cô ta tất cả, cô ta đã kiên định lại rồi,” Ánh mắt dịu dàng của Qúy Thiên Tứ mang một chút bất đắc dĩ.
Nhưng lời nói của anh ta, giống như hai con dao đâm vào người của Âu Dương Bộ Vinh và Âu Dương Đoàn, họ luôn không biết sự tồn tại của đứa trẻ này, mà cô ta, thậm trí không để ý đến vướng mắc ân oán của hai nhà, một lòng muốn nhận về người cha, điều này làm cho họ có chút không mặt mũi nào để đối diện.
“An Ninh, đây là nhà của con, con là con của nhà Âu Dương chúng ta, cả đời này cũng vậy.” Âu Dương Bộ Vinh kiên định nói.
Âu Dương Đoàn nhìn Qúy An Ninh, trong ánh mắt đầy sự áy náy và hối hận, mở lời nói, “Ngày mai, ta sẽ bảo quản gia khắc tên của An Ninh vào gia phả tổ tiên.
Đôi mắt của Qúy An Ninh hơi ướt, nhẹ nhàng gật gật đầu.
Đôi mắt của Cung Vũ Trạch lấp lánh với một cảm giác thoải mái, đôi mắt Âu Dương Mộng Duyệt cũng ướt theo.
Qúy Thiên Tứ im lặng cầm tách trà lên uống một ngụm, cái gì anh ta cần nói thì cũng đã nói, nếu như nhà Âu Dương không biểu hiện thái độ, thì anh ta thật sự không đồng ý cho Qúy An Ninh nhận người thân, nhưng biểu hiện thái độ của nhà Âu Dương cũng làm cho anh ta được coi là hài lòng.
Ít nhất thì không có sự mờ nhạt và lạnh lùng theo như trí tưởng tượng của anh ta.
Bữa tối tiếp theo, Âu Dương Bộ Vinh lại hỏi một số chi tiết về cô ta với nhà họ Qúy nhận nhau, nghe nói cô ta cầm một miếng ngọc mới tìm đến nhà người ta, nhưng Qúy An Ninh nói ra là đã không còn cảm nhận được điều gì, nhưng nghe đến trước đây thì trong lòng nhà họ Âu Dương đã mang lòng áy náy, đã không thể nào đau sót hơn được nữa.
Cung Vũ Trạch ưu nhã dùng bữa tối, khi Qúy An Ninh thỉnh thoảng chú ý lắng nghe, anh ta bóc vỏ tôm rồi để vào bát của cô ta, hoặc cắt miếng thịt bò cho nhỏ ra cho cô ta, hành động âm thầm, đã làm rung động lòng người.
Yêu một ai đó, chính là chăm sóc tất cả toàn tâm toàn ý.
Qúy Thiên Tứ hiếm khi nói chuyện, nhưng chỉ là Âu Dương Bộ Vinh hỏi một số chuyện về giới thương mại nhà họ Qúy, Qúy Thiên Tứ cũng không từ trối mà trả lời ông ta.
Sau khi ăn tối kết thúc, thời gian cũng gần chín giờ, tay của Âu Dương Mộng Duyệt cầm vào tay của Quý An Ninh, hỏi cô ta tối nay có ở lại nhà không, cô ta có rất nhiều chuyện muốn nói với cô ta, Qúy An Ninh đã đồng ý.
Cung Vũ Trạch cũng không gò ép, anh ta cũng vừa có thể đưa Qúy Thiên Tứ về khách sạn, hẹn ngày mai gặp lại.
Buổi tối, Qúy An Ninh và Âu Dương Mộng Nguyệt ngủ trong phòng của cô ta, hai cô gái cùng tuổi, nói chuyện trên trời dưới đất, nói chuyện về cuộc sống, nói chuyện về những giấc mơ, còn nói về tình yêu, Âu Dương Mộng Duyệt nghe hết con đường tình yêu của Qúy An Ninh với Cung Vũ Trạch, cảm động đến nỗi bối rối, cô ta không ngờ đến, giữa họ đã trải qua một khoảng thời gian chia tay xa cách kéo dài ba năm.
May mắn thay, bây giờ duyên phận của họ lại được thắt chặt với nhau, cô ta ghen tỵ vì họ đã có một tình yêu mãnh liệt như vậy, trong trái tim của mọi cô gái, đều là một câu chuyện tình yêu lãng mạn tuyệt vời.
Tuy nhiên, Âu Dương Mộng Duyệt không biết sao lại nói sự việc từ nhỏ đến lớn của cô ta, quỹ đạo cuộc sống của cô ta dựa theo ý tưởng của gia đình, muốn cô ta học chuyên nghành gì, cô ta sẽ lao vào học, nghiêm nghiêm túc túc học tập, đã dành được thành tích rất tốt.
Đối với cảm xúc, nó vẫn còn trống trải, ngay cả nụ hôn đầu tiên cũng chưa được gửi cho đi.
Tất nhiên, vào thời điểm này, cô ta ngại không nói cho Qúy An Ninh, cô ta đã luôn lắng nghe tình yêu của cô ấy, đã sản sinh ra hình ảnh về cuộc sống tình cảm trong tương lai.
“Tiểu Duyệt, em đối với một nửa kia có những yêu cầu gì?” Qúy An Ninh gối vào hai cánh tay, dưới ánh sáng lờ mờ, đôi mắt của cô ta chuyển động rõ ràng, tràn đầy sự tò mò.
Âu Dương Mộng Duyệt xoay người sang một bên, một tay sờ vào mặt có chút nóng, trong đầu lóe lên thân hình của Qúy Thiên Tứ, còn cả khuôn mặt của anh ta, cô ta lắc lắc đầu, “Vẫn chưa nhìn được chi tiết.”
Cô ta hơi ngượng ngùng và xấu hổ, Qúy Thiên Tứ là anh trai của Qúy An Ninh, cô ta lại là em gái của cô ta, cô ta làm sao có thể nói, thật ra Qúy Thiên Tứ rất thích hợp với yêu cầu một nửa kia của cô ta?
“Đừng lo lắng! Dựa trên điều kiện và nền tảng gia đình của em, em sẽ có thể tìm thấy một nửa kia hoàn hảo.” Qúy An Ninh an ủi cô ta.
Âu Dương Mộng Duyệt gật gật đầu nói, “Em tin rằng em sẽ tìm được.”
Vẫn còn buồn phiền vì chưa tìm được chương mới nhất của tiểu thuyết sao?