Triệu Tuệ An mặc đầm bầu màu đen và đeo kính đen, nhìn cô rất ngầu và ra dáng phu nhân tổng giám đốc. Tài xế vừa ghé trước cửa tập đoàn Hoắc thị thì đã có vệ sĩ đi theo sau mở cửa.
Triệu Tuệ An đi vào tiếp tân và bảo vệ liền cúi đầu chào. Cô đi lại thang máy dành riêng cho Tổng giám đốc và Phó tổng thì hai cô nhân viên mới ngăn cản lại
" Chị, thang máy này chị không được đi "
" Tại sao? " Triệu Tuệ An nói nhưng vẫn không tháo mắt kính xuống
" Thang máy này chỉ có Tổng giám đốc và Phó tổng được đi thôi " Cô nhân viên hắt mặt liếc Triệu Tuệ An
" Ừ, nhưng tôi thích đi thang máy này " Cô bước vào thì bị hai cô kia lôi ra
" Chị muốn chết sao? không phải chị có bầu thì muốn làm gì cũng được đâu "
" Tôi đi tìm chồng cũng không được luôn sao? "
" Aaa thì ra chị không phải khách hay đối tác của tập đoàn vậy chị càng không được lên, sao tiếp tân với bảo vệ hôm nay làm việc cẩu thả vậy, không sợ Tổng giám đốc sao?"
" Chị muốn tìm chồng thì ngồi ở sảnh hay ra ngoài rồi gọi chồng chị xuống chứ chị không được đi lên. Chị không phải nhân viên chị không có quyền được lên đó. Bảo vệ, bảo vệ đâu " Cô nhân viên khác nói giọng lớn tiếng, khi dễ Triệu Tuệ An ra mặt
Bảo vệ và vệ sĩ Hoắc gia đi vào
" Có chuyện gì vậy thiếu phu nhân "
" Cái gì mà thiếu phu nhân, mau đuổi chị này ra khỏi tập đoàn đi, chị ấy đòi lên tầng để gặp chồng, tập đoàn để làm việc chứ đâu phải cái chợ mà tìm chồng tìm con "
Bảo vệ mặt xanh lét nhìn Triệu Tuệ An còn vệ sĩ thì phì cười.Hai cô này là không sợ chết.
Triệu Tuệ An cười nhếch mép, cô biết chắc hai cô gái này là nhân viên mới và không xem tạp chí, tv.
Vệ sĩ đẩy nhẹ hai cô nhân viên ra đứng thành hai đường thẳng để Triệu Tuệ An vào thang máy an toàn. Triệu Tuệ An gật đầu rồi bước vào.
" Nè các người bị điên sao? sao để chị đó lên tầng "
" Hai cô cũng lên tầng đi, tôi dẫn cô đi " Vệ sĩ kéo hai cô đó vào thang máy dành cho nhân viên rồi lên tầng cao nhất
Triệu Tuệ An đi vào phòng thì thấy Hoắc Kiến Vũ đang chăm chú vào văn kiện, cô mỉm cười rồi lên tiếng
"Ông xã "
Hoắc Kiến Vũ nghe tiếng gọi ngọt ngào quen thuộc thì nhếch môi cười. Anh ngước lên quay ghế qua nhìn Triệu Tuệ An
" Sao lại đến đây? "
" Em đến không được sao?" Cô đi lại ngồi lên đùi anh
" Được, nhưng quá nguy hiểm, sao này không được đi lung tung như vậy "
" Hazz có vệ sĩ đi theo mà, em cũng không có ghé đâu hết, em ở nhà rất buồn "
" Ừ " Anh hôn nhẹ lên môi cô
" Anh uống cafe sao? " Cô nhìn thấy tách cafa trên bàn mà nhăn mặt
" Ừ, khi nãy anh hơi mệt, uống chút cho tỉnh táo "
" Anh sao lại làm việc mệt như vậy? mấy hôm nay có bỏ bữa không?" Cô lấy tay xoa xoa thái dương cho anh
" Không có "
" Anh nói dối,em hỏi thư ký Trương đó "
" Thật mà bã xã "
Cốc cốc cốc
" Vào đi " Triệu Tuệ An lên tiếng
Vệ sĩ đẩy hai cô nhân viên khi nãy vào phòng , hai cô đó mắt trợn ngược mặt thì trắng bệch khi nhìn thấy Triệu Tuệ An đang ngồi trên đùi của Hoắc Kiến Vũ còn xoa xoa đầu cho anh.
" Việc gì vậy? " Hoắc Kiến Vũ kéo tay cô xuống ngồi thẳng dậy hỏi
" Hoắc thiếu, hai cô gái này khi nãy không cho thiếu phu nhân lên gặp chồng " Vệ sĩ nói mà mím môi muốn cười
Triệu Tuệ An bật cười vì câu nói của vệ sĩ, nhìn qua anh thì thấy mặt anh đen xì.
" Hai cô ăn cái lá gan gì mà dám không cho vợ tôi lên?" Hoắc Kiến Vũ nghiêm nghị nói
" Tổng giám đốc tôi không biết đây là thiếu phu nhân, tôi xin lỗi, lần sau không dám nữa "
" Còn có lần sao? "
" Dạ không, tôi là nhân viên mới nên không biết đây là thiếu phu nhân, mong tổng giám đốc và phu nhân bỏ qua ạ "
" Được rồi anh, không biết không có tội,bỏ qua đi " Cô nắm lấy tay anh nói
" Mọi người ra ngoài đi " Cô nói với vệ sĩ và hai cô nhân viên
" Cảm ơn thiếu phu nhân " Hai cô nhân viên lính quýnh ra ngoài, vệ sĩ cũng đóng cửa lại rồi xuống sảnh chờ Triệu Tuệ An.
" Em thật là, phải sa thải để làm gương "
" Anh tàn nhẫn thật á, người ta không biết cơ mà "
" Đừng tưởng anh không biết em đến đây để làm gì?"
" Làm gì cơ? bảo bối là muốn gặp anh, em cũng muốn xem có bé trà xanh nào ở đây không? Con em cần có ba "
" Bé trà xanh là gì? " anh mỉm cười
" Anh đúng là quê mùa, chúng ta đi ăn đi ông xã, con anh đói rồi " Cô nói mà đặt tay anh lên bụng mình
" Bảo bối đói rồi sao? để ba chở hai mẹ con đi ăn nha " Anh cúi xuống nhìn bụng cô
Triệu Tuệ An nở nụ cười hạnh phúc, cô tin anh sẽ không bao giờ phản bội cô, lúc tới đây cô rất lo sợ, sợ sẽ nhìn thấy những đều không muốn thấy. Nhưng khi nhìn thấy tách cafe trên bàn cùng gương mặt đầy mệt mõi của anh thì cô biết, anh sẽ không bao giờ ngoại tình.
...... Cuối cùng ngày sinh cũng đã tới, Triệu Tuệ An đau bụng lúc giữa đêm. Hoắc Kiến Vũ rất lo lắng mà vào phòng sinh cùng với cô.
" Aaaaaa"
" Thiếu phu nhân sắp ra rồi, cô dùng hết sức một lần nữa "
" Aaaaaaaaa"
" Bà xã em cố gắng lên " Hoắc Kiến Vũ liên tục hôn vào trán cô an ủi, tay lúc nào cũng nắm chặt tay cô.
" Kiến Vũ em đau, em mệt quá..hức..hức "
" Ngoan, đừng khóc,hay là sinh mổ đi "
" Không, em còn rặn được mà, em không sinh mổ đâu như vậy không tốt cho con " Cô lấy lại nhịp thở để rặn
" Được, cực cho em rồi "
" Thiếu phu nhân cô dùng hết sức rặn một lần nữa "
" Aaaaaaaaaaa"
" Thiếu phu nhân thấy đầu rồi, rặn thêm một hơi nữa"
" Aaaaaaaaaaaaaaaa"
Oe oe oe
Oe oe oe
" Ra rồi ra rồi, là một bé trai đó đại thiếu gia "
Triệu Tuệ An xụi lơ, cô nở nụ cười hạnh phúc rồi thiếp đi. Hoắc Kiến Vũ nhìn bé trai đang được bác sĩ vệ sinh mà mắt đỏ hoe, đứa bé này cô đã dùng cảm sinh mạng để sinh ra. Hoắc Kiến Vũ nhìn rồi đặt nụ hôn lên môi cô.
Triệu Tuệ An và đứa bé được chuyển lên phòng riêng của Hoắc gia. Đứa bé được bà Hoắc ẩm mà ngủ ngon không quấy khóc. Triệu Tuệ An mơ màng tỉnh dậy đã nhìn thấy Hoắc Kiến Vũ chăm chú nhìn mình.
" Ông xã em đang rất xấu, anh có thể đừng nhìn em như vậy được không?" Cô giọng yếu sìu trêu anh
" Bã xã em lúc nào cũng đẹp " Anh lại hôn lên trán cô
" Tuệ An con tỉnh rồi, con xem bảo bảo rất giống Kiến Vũ " bà Hoắc bế lại cho cô xem,
Hoắc Kiến Vũ đỡ cô ngồi dậy, cô sờ sờ vào má bảo bảo mà cười mãn nguyện, mắt cũng đã đỏ lên.
" Ba mẹ, hai người đặt tên đi " Cô nhìn ông bà Hoắc nói
" Hai đứa đặt đi, con của hai đứa " Ông Hoắc nói
" Kiến Vũ anh đặt tên cho con đi "
" Hoắc Kiến Văn em thấy thế nào?"
" Kiến Văn sao? đẹp, đẹp lắm, em rất thích " Cô mỉm cười
Bà Hoắc cùng ông Hoắc ra về để nấu đồ tẩm bổ cho cô. Triệu Tuệ An ngồi trên giường cho tiểu Văn ti sữa mà mỉm cười suốt, Hoắc Kiến Vũ thì nhìn thằng bé ăn sữa mà nhíu nhẹ mài. Đã ti còn chóp chép cái miệng nhỏ nhìn hết sức đáng yêu.
" Ông xã anh xem tiểu Văn rất háo ăn sữa "
" Ừ "
" Ông xã anh bị gì vậy? "
" À, bị gì đâu. Sữa em rất ngon sao mà tiểu Văn ti nhiều vậy? "
" Trẻ sơ sinh thì phải ti sữa mẹ, ti nhiều thì mau lớn ha tiểu Văn của mẹ "
Hoắc Kiến Vũ nhìn cô rồi vén bên áo kia lên ngậm lấy ngực cô, Triệu Tuệ An liền giật mình.1
" Aaa anh làm gì vậy?"
Hoắc Kiến Vũ buông ngực cô ra mà cười thành tiếng
" Thơm thật đó,cho thằng bé này ti thật uổng "
" Kiến Vũ anh là trẻ con sao? sao lại hơn thua với con " Cô bật cười
" Hazzz nếu nó không phải con anh, anh sẽ không để cho nó ti sữa em như vậy "
...... Đến trưa tiểu Văn nằm trong nôi ngủ, Hoắc Kiến Vũ cứ nhìn thằng bé suốt, Hoàng Y Nhung và Cố Minh Tề đi vào.
" Tuệ An xem xem con rể mình thật đẹp trai nha " Hoàng Y Nhung nói
" Tất nhiên, con trai mình cơ mà "
" Tuệ An sinh có đau không? " Hoàng Y Nhung nhăng mặt hỏi
" Không đau, rất hạnh phúc "
" Vậy sao? có người đau đến cắn anh suốt đoạn đường đi bệnh viện đến nỗi chảy máu " Hoắc Kiến Vũ giơ tay bị cô cắn lên
" Sinh con cho anh thì anh phải chịu " Cô lườm anh
Mọi người nhớ Like, Theo Dõi và Vote cho em nhá? có chỗ nào không hay mọi người cứ góp ý mình sẽ cố gắng học học và viết hay hơn trong những tiểu thuyết sau