“Đưa cho cô Tinh dùng, chẳng qua em chỉ hưởng ké thôi.” Giang Quân Việt đi tới trước quầy bar nhỏ, tự rót cho mình một ly rượu vang. Sau đó chậm rãi ngồi xuống chiếc ghế xoay, khẽ đung đưa chiếc ghế xoay, rượu trong ly không ngừng sóng sánh trên tay anh, loại rượu màu đỏ đó đã khiến Lam Cảnh Y phải đứng dậy: “Em cũng muốn uống.”
Cô vươn tay ra cướp lấy, nhưng lại bị Giang Quân Việt ngăn cản: “Ngồi xe uống rượu dễ bị say xe, không cho uống.”
Thật đúng là ngang ngược: “Vậy vì sao anh còn uống?”
“Anh đã thử qua rồi, anh uống loại rượu vang này sẽ không bị say xe.”
“Vậy thì em cũng muốn thử.”
“Nếu như em say thì sao? Để anh chăm sóc em có phải không? Vậy cô Tinh thì sao? Em không chăm sóc nữa mà giao cho anh sao?” Giang Quân Việt liếc nhìn cô một cách châm chọc, nói đầy lý lẽ.
Lam Cảnh Y tức giận ngồi xuống sa lon, không thèm để ý tới Giang Quân Việt. Trong không gian nhỏ bé, Lam Tinh đang ngủ say, Lam Cảnh Y thì buồn chán dựa vào sa lon, chỉ có Giang Quân Việt thì tiếp tục thưởng thức rượu vang, nhàn nhã tự tại.
Trong vòng mấy tiếng đồng hồ lại khó chịu như vậy, Lam Cảnh Y lật giá sách nhỏ ở trong xe, lại thấy còn có một cuốn tiểu thuyết ngôn tình. Cô lật ra đọc, đọc một hồi thì lại ngủ thϊếp đi.
Hoàng hôn ngoài xe đang dần tắt, màn đêm đang dần buông xuống.
Vào lúc nửa đêm, chiếc xe dã ngoại hoa oải hương đã tới thủ đô Paris, lúc Lam Cảnh Y tỉnh dậy thì trong xe chỉ còn lại hai người. Một là cô, hai là Giang Quân Việt, không thấy tài xế đâu, Lam Tinh cũng không thấy đâu: “Mẹ em đâu rồi?” Cô ngạc nhiên hỏi, mặc dù biết Giang Quân Việt sẽ không làm gì Lam Tinh, thế nhưng không nhìn thấy mẹ mình, tự nhiên cô cảm thấy lo lắng.
“Ờm, cô Tinh tới khách sạn rồi, có muốn đi cùng anh tới một nơi không?”
Anh mỉm cười nhìn trông thật đẹp, lúc anh khẽ lắc lắc ly rượu rồi quay đầu lại nói với cô, biểu cảm đó giống như đang mê hoặc, khiến cô không tự chủ được mà bèn gật đầu: “Đi đâu?”
“Đi rồi em sẽ biết.”
Phải nói rằng, Giang Quân Việt rất biết cách tạo điều bất ngờ cho người khác, lúc này anh lại khơi dậy trí tò mò của Lam Cảnh Y: “Đi thôi.”
“Khoác áo vào đi”. Một chiếc áo khoác dài màu xanh lam được khoác lên vai cô, chất liệu mềm mại, mặc rất thoải mái. Cô cùng không hỏi anh chiếc áo từ đâu mà có, sự ngạc nhiên anh đem tới cho cô trên cả đoạn đường đi đã quá nhiều rồi, nhiều tới nỗi cô có chút choáng ngợp. Những lúc như vậy cô đã quên hết mọi thứ, chỉ muốn cùng anh đi thăm Paris huyền bí, thậm chí cô còn quên cả Giản Phi Ly đang ở thành phố T.
Lam Cảnh Y ơi là Lam Cảnh Y, cô thật sự mù quáng quá rồi.
Thế nhưng xuất ngoại một cách đột ngột, bỗng chốc đối diện với nhiều điều mới mẻ như vậy, tính tò mò của cô đã hoàn toàn được khơi dậy.
Vừa bước xuống xe, dòng sông Xen trước mặt được bao trùm bởi bức màn màu đen, thần bí xinh đẹp trong đêm đen, hai bên đường là từng hàng cây ngô đồng, bóng cây loang lổ trên nền đá xanh. Hai người đạp lên bóng cây ngô đồng, cùng nhau đi về phía trước, bây giờ Lam Cảnh Y chỉ cảm thấy giống như đang nằm mơ, cũng chính thời khắc này, cuối cùng cô đã nhớ ra Giản Phi Ly. Quay đầu nhìn Giang Quân Việt, nói một cách vô cùng cụt hứng: “Khuynh Khuynh, em muốn gọi điện thoại cho Giản Phi Ly, chỉ một phút thôi.” Cô không hề giấu diếm anh, bởi vì lúc này khi cô nhớ ra Giản Phi Ly, trong lòng cô đều là sự day dứt áy náy.
“Không cho.” Không ngờ Giang Quân Việt lại từ chối thẳng thừng, vươn tay ra nắm lấy tay cô, mười ngón tay đan xen vào nhau đi trên con đường lớn, năm tháng thật tươi đẹp, thời gian lặng lẽ trôi đi từng ngày.
Lam Cảnh Y cắn môi rồi mới khẽ nói: “Khuynh Khuynh, em đã ở bên anh rồi, gọi cho anh ấy một cuộc điện thoại thông báo đã bình an cũng không được sao?” Dù sao cô cũng đã chấp nhận số phận rồi, cho dù Hạ Chi Linh có uy hϊếp cô thế nào thì thời khắc này được bàn tay anh nắm lấy đi trên con đường ở một đất nước xa lạ, cô thật sự không còn có ý nghĩ muốn từ bỏ anh nữa, rất không muốn.
“Vậy chiếc nhẫn thì sao?” Anh cười, nụ cười có chút mê hoặc.
“Mất rồi.”
“Không đeo nhẫn là không có thành ý.”
“Vậy anh cũng không đeo.” Cô cắn răng, chỉ tay nói trúng tim đen của anh.
“Nhẫn của em thì anh mua, vậy của anh thì sao, đáng lẽ em nên tặng anh mới đúng chứ?” Anh nói xong thì đột nhiên dừng lại, xoay người một cách nho nhã, ánh đèn neon của chiếc du thuyền ở trên sông Xen cách đó không xa đang chiếu lên trên khuôn mặt của anh. Anh như chìm vào ánh đèn mờ ảo đó, còn không biết trong bàn tay của anh tại sao lại xuất hiện thêm một chiếc nhẫn, chính là chiếc nhẫn đính hôn mà anh đã từng ép cô đeo nhưng bị cô tháo xuống đó. Ngón tay lành lạnh, chiếc nhẫn xinh đẹp đó được đeo lên ngón tay cô: “Nếu như còn tháo ra nữa, em có muốn cũng không còn đâu, chỉ có chiếc này thôi.”
“Ai mà thèm chứ.” Cô bĩu môi, nhưng lại không tùy tiện tháo ra mà chạy về phía sạp hàng nhỏ ở bên cạnh đó, rất nhanh đã chọn được một hộp socola nhưng lại nói với Giang Quân Việt đang chậm rãi đi tới: “Khuynh Khuynh, anh tới trả tiền đi.”
Khóe môi của Giang Quân Việt khẽ giật giật, thì ra anh theo sau cô lại vô tình trở thành cây ATM của cô, nhưng anh vẫn rút ví ra trả tiền.
Lam Cảnh Y mở chiếc bọc xinh xắn lôi ra một miếng socola được bọc bởi lớp giấy bạc màu vàng kim, cô đút cho Giang Quân Việt một miếng socola: “Mau ăn đi, rất ngọt, là vị socola đó.”
Giang Quân Việt cạn lời, socola đương nhiên phải có vị socola rồi, và tất nhiên cũng sẽ rất ngọt. Cô nói giống như không nói vậy, có điều, anh vẫn miễn cưỡng ngậm trong miệng, nhưng lại cảm thấy miếng socola này ngon hơn những loại bình thường anh thường ăn.
Động tác trên tay của Lam Cảnh Y rất nhanh, trong tay đã có một vòng tròn nhỏ làm bằng thủ công, cô lại dùng giấy bạc bọc ngoài miếng socola để tạo thành một chiếc nhẫn. Khuôn mặt nhỏ dưới ánh đèn đường mê ly đầy vẻ phấn khởi, cô đứng ở dưới bóng cây, nắm lấy một tay anh, rồi đeo vòng tròn nhỏ đó lên ngón tay Giang Quân Việt. “Chiếc nhẫn” màu vàng kim, nhẹ giống như không đeo, chắc chắn là chiếc nhẫn đặc biệt nhất mà cuộc đời Giang Quân Việt từng đeo. Vô giá, chắc chắn là “vô giá”: “Đẹp không?” Lam Cảnh Y ngẩng mặt lên, vui vẻ hỏi.
“Cũng được, đành miễn cưỡng vậy.” Chưa từng thấy ai thích tự sướng như vậy, Giang Quân Việt lật qua lật lại bàn tay, ngắm chiếc nhẫn từ lòng bàn tay và mu bàn tay một lượt: “Lam Cảnh Y, em biết tính toán đấy!”
“Tầm thường quá cũng không được, được rồi, cho em mượn điện thoại.”
Giang Quân Việt ngẩng đầu nhìn cô một cái, rồi rảo bước tới phía bên sông. Thân hình cao lớn giống như một chú sư tử lười nhác tựa vào thành lan can, sau đó nhướng mày nhìn cô: “Sao nào, đây chính là chiếc nhẫn “vô giá” mà em muốn đút lót cho anh ư?”
“Như vậy có được không?” Lam Cảnh Y chạy theo qua đó, kiễng đầu ngón chân lên để hôn lên má anh một cái. Người đàn ông này đã tạo cho cô quá nhiều bất ngờ, anh luôn có thể nắm bắt trái tim cô, khiến cho lòng cô chỉ luôn ngập tràn hình bóng một mình anh.
“Thôi được rồi, chấp nhận.” Nói xong, Giang Quân Việt chậm rãi đút tay vào trong túi quần. Thấy động tác của anh, Lam Cảnh Y chỉ vươn tay kéo tay anh ra rồi thò tay mình vào trong túi quần của anh, quả nhiên là một chiếc điện thoại, thế nhưng lúc lấy ra xem thì cô mới phát hiện ra là kiểu điện thoại dành cho nữ: “Giang Quân Việt, cái này của ai?” Kiểu dáng này giống với kiểu dáng của anh, thế nhưng màu sắc lại khác một trời một vực. Điện thoại của anh màu đen, chiếc này lại là màu hồng, lẽ nào điện thoại cũng thay đổi màu sắc sao?
“Em đoán xem.”
Trong đầu Lam Cảnh Y như có tia chớp xẹt ngang qua, sau đó nhanh chóng mở màn hình điện thoại lên, trong danh bạ điện thoại đều là số điện thoại quen thuộc với cô. Thật ra cũng chỉ có mấy người, quả nhiên là số điện thoại của cô, chỉ là màn hình khiến cho cô cạn lời, là ảnh toàn thân của một người đàn ông nào đó. Phải nói Giang Quân Việt rất phong độ, lúc đầu cô tưởng một chút ấm ức chẳng làm khó được anh, cô bấm số của Giản Phi Ly, trái tim cô bỗng đập nhanh hơn.
Lúc này Lam Cảnh Y cảm thấy mình với Giang Quân Việt giống như đang lén lút yêu đương ở một đất nước xa lạ, cô thấy rất có lỗi với Giản Phi Ly.
“Cảnh Y…” Một tiếng gọi nhỏ cất lên, Giản Phi Ly mở lời trước với cô.
“Phi Ly, anh không sao chứ?” Cô khẽ cất tiếng hỏi, nhưng lại lườm Giang Quân Việt một cái. Hôm đó anh để cho hai người đàn ông vây lấy Giản Phi Ly, hại cô luôn cảm thấy lo lắng.
“Không sao, anh đang uống cà phê, có muốn tới uống một ly không?” Giọng nói nhẹ nhàng ấm áp đó khiến cho người ta thấy vô cùng bình tĩnh.
“Không đâu, Phi Ly, em…dạo này em đã rời khỏi thành phố T rồi.”
“Ờm, em đi đâu vậy?”
“Em và mẹ ở cùng nhau, em và mẹ rất khỏe, anh yên tâm đi.” Nói xong, cô đã muốn cúp máy. Giản Phi Ly không sao thì tốt, như vậy thì cô cũng yên tâm, ít ra cô có thể yên tâm ở bên cạnh người đàn ông xấu xa ở trước mặt này. Cô trúng bùa mê thuốc lú của anh thật rồi, rõ ràng biết có lúc anh xấu xa vô cùng, thế nhưng vẫn không kìm nén được mà muốn ở bên cạnh anh.
Thế nhưng điện thoại vẫn chưa cúp thì đã bị một bàn tay giật lấy: “Anh Giản, may thay, đợi ngày khác quay về nhất định sẽ mời anh một ly cà phê.” Giang Quân Việt nói xong đã thẳng thừng ấn nút tắt máy, thế này rõ ràng là anh muốn nói cho Giản Phi Ly biết anh đang ở cùng với Lam Cảnh Y.
“Giang Quân Việt, anh là đồ khốn.” Cô lườm anh, rõ ràng đã tức đến mức nghiến răng lại. Thế nhưng hiện giờ trên con đường ở thành phố xa lạ này, cô lại chẳng cách nào ra tay với anh được.
“Mau đi thôi, nếu không sẽ không kịp nữa.” Giang Quân Việt lại vươn tay ra vòng qua chiếc eo mảnh mai của cô, dắt cô đi về phía trước, anh đã thành công đánh lạc hướng sự chú ý của cô: “Cái gì mà không kịp?”
“Uỵch” Một viên đá bay về phía của Lam Cảnh Y, một đứa bé trai ảo não vừa đá viên đá vừa nói: “Khó lắm mới đến được một lần mà đèn lại không sáng, đúng là mất hứng.”
“Cẩn thận.” Giang Quân Việt ôm lấy Lam Cảnh Y, vừa hay né được viên đá đó. Tuy viên đá khá nhỏ, nhưng nếu văng lên người như vậy sẽ không tránh khỏi việc làm người ta bị thương.
“Cô chú ơi, thật xin lỗi, đứa trẻ đang bực bội, vì thế không chú ý suýt chút nữa đã gây ra họa rồi.” Mẹ của đứa trẻ lập tức chạy lại xin lỗi, Lam Cảnh Y còn chưa kịp nổi giận thì cơn giận đã tan biến rồi, cô cũng không phải là người không hiểu lý lẽ, chỉ tò mò hỏi: “Cái gì mà đèn lại không sáng thế?”