Bọc chiếc áo bao lấy cơ thể cô, cũng che tai cô lại. Lam Cảnh Y co quắp giống như con mèo ở trong lòng Giang Quân Việt, cái ôm ấm áp làm Lam Cảnh Y càng rúc sâu vào lòng anh, điều hoà không khí ở sảnh sân bay mở quá lớn, thế này thật có chút lạnh.
Cầm phiếu đến chỗ kiểm tra an ninh, Giang Quân Việt vẫn ôm Lam Cảnh Y, đồng thời nhỏ giọng nói với nhân viên kiểm tra an ninh: “Cô ấy bị bệnh, cảm phiền đừng làm ầm ĩ khiến cô ấy tỉnh giấc.”
Kiểm tra an ninh chỉ dùng thiết bị tự động, hoàn toàn không cần đánh thức cô. Thế là rất nhanh, Giang Quân Việt ôm cô bước vào phòng chờ máy bay, trên quảng cáo tuyên truyền cũng đang thông báo cho hành khách đi Pháp lên máy bay.
Lam Tinh mang theo ba lô nhỏ được nhân viên hộ tống lên máy bay, hiện giờ bà đang ngồi ở hàng đầu tiên khoang phổ thông chờ Lam Cảnh Y đến. Khoang hạng nhất trước mặt lại trống không, tối hôm qua con gái có gửi tin nhắn cho bà, bảo bà tự mình tới sân bay đăng ký trước, nói cô nhất định sẽ chạy đến. Bà đã đọc tin nhắn ấy không biết bao nhiêu lần, trái tim lại chua xót, rời đi rồi thì không biết sau này có thể trở lại thành phố T hay không. Thế nhưng mà bà biết ra nước ngoài, Y Y và Giang Quân Việt sẽ tách ra, đó là tách ra triệt để, có lẽ sẽ không còn được gặp lại nhau.
Sau đó không đến mấy năm, Y Y gặp được người đàn ông mình thương, mà Giang Quân Việt cũng gặp được người phụ nữ mà anh ngưỡng mộ trong lòng. Từ đó lại không liên quan đến nhau, giống như bà hiện tại, người đàn ông kia đã thành một phần trong giấc mộng, có lẽ cuối cùng cả đời cũng không gặp được.
Lam Tinh đeo tai nghe yên lặng chờ đợi, bà tin tưởng Y Y nhất định sẽ chạy tới.
Trong buồng vang lên giọng MC ngọt ngào, thật là dễ nghe.
“Máy bay sắp cất cánh, xin tắt máy điện thoại trong tay, xin thắt chặt dây an toàn, xin…” Máy bay sắp cất cánh, rốt cuộc Lam Tinh ngồi không yên. Cũng không tắt máy điện thoại, bà đã sớm tháo dây an toàn ra. Bà cầm ba lô nhỏ, bước nhanh đi đến cửa máy bay, nhưng lại bị tiếp viên hàng không ngăn cản: “Quý bà này, máy bay sắp sửa bay rồi, mời về chỗ ngồi cho.”
“Tôi muốn xuống máy bay.” Lam Tinh vội vàng nói, bà muốn vượt qua tiếp viên hàng không để tông cửa xông ra.
“Quý bà, bây giờ không thể xuống máy bay được, rất xin lỗi, mời về chỗ ngồi cho.” Tiếp viên hàng không kiên trì khuyên can Lam Tinh quay về chỗ hết lần này đến lần khác.
“Không, tôi muốn xuống máy bay.” Lam Tinh gào thét, bà rất gấp, bà còn chưa nhìn thấy Lam Cảnh Y, chẳng lẽ buổi tối hôm qua cô gửi tin nhắn kia là lừa bà hay sao? Y Y vốn không muốn ra nước ngoài với mình? Y Y thật sự muốn ở cùng với Giang Quân Việt?
Trong lòng Lam Tinh rối bời.
Mặc dù bà cũng thích Giang Quân Việt, thế nhưng bà biết có một số chuyện không phải mình cứ muốn là được
Nếu muốn là được thì trên đời này sẽ không còn hai chữ tiếc nuối nữa.
“Quý bà, mời về chỗ ngồi.” Bởi vì thấy Lam Tinh kiên trì, cho nên ngay cả cơ trưởng cũng bị ảnh hưởng, bây giờ người nọ đã xuất hiện ở cửa khoang khuyên Lam Tinh.
“Tôi muốn xuống máy bay, tôi muốn xuống máy bay…” Lam Tinh hô hào.
“Cô Tinh nói khẽ thôi, Y Y còn ngủ đó.” Bỗng nhiên trước mặt có một giọng nam truyền đến khiến Lam Tinh trợn tròn mắt không thể tin được: “Giang… Giang Quân Việt, sao… sao con cũng tới đây?”
Giang Quân Việt ôm Lam Cảnh Y bước nhanh vào khoang: “Ngồi xuống rồi nói.” Ném ra câu này, anh bước vào cửa khoang hạng nhất, chỉ vào một chỗ nói: “Cô Tinh ngồi đi.” Còn anh thì ôm Lam Cảnh Y ngồi vào vị trí bên trong.
Một trái một phải chỉ có hai vị trí, mặc dù anh ôm Lam Cảnh Y chỉ ngồi một cái, thế nhưng mà dù sao cũng là hai người sống sờ sờ. Thêm nữa nhìn thấy tư thế nằm của Lam Cảnh Y, làm sao Lam Tinh bà ngồi bên ngoài được. Mắt thấy tiếp viên hàng không muốn ấn bà ngồi xuống, cũng thấy cửa khoang đã đóng lại, bà đành phải ngồi xuống vị trí khác còn trống trong khoang hạng nhất nhìn sang Giang Quân Việt. Muôn vàn lời nói trong lòng, hiện tại lại không nói ra được.
Mọi thứ đã chấm dứt cả rồi.
Máy bay cất cánh.
Con gái của bà còn đang ngủ ngon lành trong lòng Giang Quân Việt, còn không biết người đàn ông kia ôm cô chặt bao nhiêu.
Hốc mắt Lam Tinh ẩm ướt, cảm giác ôm ấp như thế bà cũng từng có, nhưng bây giờ đó chỉ có thể là một giấc mơ.
Đè xuống nghi ngờ trong lòng, bà không đi quấy rầy Giang Quân Việt mà chầm chậm nhắm mắt lại để hưởng thụ giờ phút yên tĩnh này. Trong tai vang lên bài hát kinh điển của phim “Titanic”, đột nhiên bà cảm thấy mình chính là Lolth, mà người đàn ông đã biến mất từ lâu kia lại là Jack?
Dawson, rốt cuộc bây giờ ông ta đang ở đâu?
Nước mắt nhẹ nhàng trượt xuống, rơi xuống trên chiếc máy bay đến Frankfort, chờ đến Frankfort lại chuyển đến Pháp.
Khi Lam Cảnh Y tỉnh lại đã là ba tiếng sau, còn là tỉnh lại rất tự nhiện. Hiện giờ máy bay đã ở độ cao bảy ngàn mét so với mặt nước biển, bay thẳng trên bầu trời đến Frankfort.
Bay rất êm, không có bất kỳ xóc nảy gì.
Lam Cảnh Y vừa mở mắt đã thấy khuôn mặt yêu nghiệt của Giang Quân Việt: “Giang Quân Việt, đón được bạn của anh chưa?” Cô tức giận buồn bực hỏi anh, lúc này mới phát hiện mình đang ở trong lòng anh thì không khỏi giãy dụa: “Mẹ em đâu? Anh ôm em làm gì?”
“Hừm, bà ấy nơi đó.” Giang Quân Việt chỉ vào một khoang hạng nhất khác nói.
Lam Cảnh Y trợn tròn mắt: “Em ở trên máy bay ư?” Có ngốc đi nữa cô cũng có thể nhìn ra cô đang ở trên máy bay. Dường như hiện tại cô đang nằm mơ, thế nhưng có giấc mơ nào chân thực thế này sao? Cô cắn môi, có chút đau, không phải là mơ.
“Trà hay là cà phê?” Khẽ cười một tiếng, Giang Quân Việt không trả lời mà hỏi lại trông cực kỳ vô sỉ.
“Em muốn mẹ em.” Cô thoát khỏi ngực anh, vọt tới khoang hạng nhất đối diện: “Mẹ.” Nhẹ nhàng lay lay Lam Tinh đang ngủ, mặc kệ có phải mẹ còn đang ngủ hay không, cô đều muốn làm mẹ tỉnh lại. Nếu mẹ không nói lời nào thì cô lại cảm thấy đây không phải là sự thật.
“Y Y, ha ha, tỉnh rồi à.” Cười lịch sự, Lam Tinh lựa chọn thuận theo tự nhiên. Bởi vì bà nhận ra Giang Quân Việt tuyệt đối là hạng người khó dây dưa, rõ ràng thằng nhóc này cũng là một người không theo lẽ thường, bà không thể nhìn ra bước kế tiếp anh sẽ làm gì.
“Mẹ, mẹ lên máy bay thế nào? Còn có, con lên làm sao?” Cô kích động, lúc nhìn thấy Lam Tinh, Lam Cảnh Y kích động đến chảy nước mắt. Cứ nghĩ không đuổi kịp máy bay, có thể hai người sẽ phải ở lại thành phố T. Nhưng hiện tại, cô và mẹ lại thần kỳ ở trên máy bay rồi.
“Không phải con gửi tin nhắn bảo mẹ xuất phát trước rồi lên máy bay chờ con sao?” Lam Tinh nhìn sang Giang Quân Việt, bà đã đoán được người gửi tin nhắn thật sự là ai.
Lam Cảnh Y quay đầu nhìn sang Giang Quân Việt, hiện tại tên đàn ông xấu xa kia đang nhàn nhã tự đắc bưng cà phê vừa uống vừa vừa nhìn khung cảnh bên ngoài cửa sổ, nét mặt kia, cực kỳ hài lòng: “Người xấu.”
“Đói không?” Lam Tinh khẽ hỏi con gái, bàn tay nắm lấy tay Lam Cảnh Y. Hai mẹ con ở cùng nhau là tốt, cô cũng thấy đủ rồi.
“Dạ, đói.” Lam Cảnh Y gật đầu, trong đầu hiện lên cảnh mới vừa sáng ra tên đàn ông kia đã đòi đại chiến với mình. Hóa ra cô lại bị anh lừa, thì ra anh đã sớm chuẩn bị xong muốn tới sân bay từ lâu, thế mà còn lừa cô bảo là muốn đi đón bạn gì đó, hại cô tức giận rất lâu. Giang Quân Việt, anh là đồ vô sỉ. Cô quay đầu nhìn người trên máy bay, thật là đông người, cũng may ở đây chỉ có anh và cô, không thì cô nhất định sẽ khiến anh đẹp mặt.
Nhưng vào lúc này, cô lại nổi lên hứng thú muốn giày vò anh: “Giang Quân Việt, em đói rồi, em muốn uống cà phê.”
“Hả, vậy ly này cho em.” Anh đưa ly mà mình uống mấy ngụm cho cô, Lam Cảnh Y không chút suy nghĩ tiếp nhận, cô chọn chỗ anh vừa uống để uống một ngụm lớn. Ở bên kia, Giang Quân Việt búng tay một cái gọi tiếp viên hàng không rồi chọn một đống lớn bữa sáng. Ừm, tuyệt đối là bữa sáng, tha thứ cho Lam Cảnh Y, cô ngủ quên mất rồi, hiện tại cô chỉ có thể ăn chung bữa sáng và bữa trưa lại cùng nhau.
Khi người ta đói bụng thì thấy gì cũng thơm, cộng thêm bên người có một người đàn ông đang ngoan ngoãn phục vụ. Hiện tại đổi lại là Lam Cảnh Y rất thích ý: “Y Y, khăn ướt đây.” Giang Quân Việt quan tâm lấy khăn ướt đưa cho cô.
Lam Cảnh Y đưa tay nhận lau miệng rồi lại tiện tay bỏ vào tay anh: “Ném đi.”
Lam Tinh cười híp mắt nhìn hai người, cũng không nói chuyện, bà tự ăn đồ ăn của mình. Cô con gái này của bà, nói năng đanh đá nhưng tấm lòng lại đậu hũ, từ trong ánh mắt cũng có thể thấy được, cô hẳn đã rung động với thằng nhóc họ Giang kia rồi.
Thế nhưng nghĩ đến đây, trái tim Lam Tinh lại hơi đau, bọn họ có thể đi bao xa đây?
Hai người yêu nhau chỉ hy vọng ở bên nhau mãi mãi.
Thế nhưng mãi mãi là bao xa?
Giai điệu bài hát bà thích nhất trong nhiều năm vang lên bên tai, lòng của bà vừa say vừa đau.
Trời tối, hành khách trong máy bay lục tục đi ngủ, Lam Tinh cũng ngủ thϊếp đi. Lam Cảnh Y cầm tấm thảm đắp cho mẹ, mình lại không buồn ngủ, lúc cô lên máy bay đã ngủ nhiều, đều do sáng sớm Giang Quân Việt giày vò cô. Cô tức giận lườm anh một cái, kẻ cầm đầu lại chẳng thèm nhìn cô, bây giờ anh đang thoải mái tựa lưng vào ghế ngồi thưởng thức phim trên máy bay cung cấp.
Lam Cảnh Y càng nhìn anh càng thấy ghét, cô đứng lên đi qua: “Tên họ Giang kia, ai bảo anh đi theo tôi?” Lam Tinh ngủ rồi, rốt cuộc cô có cơ hội hỏi anh. Cô đè thấp giọng, nghĩ tới buổi sáng mình chủ động “Hiến thân” như vậy, kết quả anh đã suy tính mọi thứ từ lâu thì cô tức giận, liêm sỉ của cô đã rơi đầy đất mất rồi.
Giang Quân Việt đeo tai nghe xem phim, dường như anh không nghe thấy.
Lam Cảnh Y càng tức, cô đưa tay tháo tai nghe của anh ra: “Tên họ Giang kia, em đang hỏi anh đấy anh có nghe thấy không?”