“Là mẹ anh không muốn chúng ta ly hôn sao?” Lam Cảnh Y giật mình liếc mắt nhìn qua Lục Văn Đào, tầm mắt lại dừng ở trên người bác gái thoạt nhìn vẫn còn bộ dáng thướt tha như cũ. Bà ta nhìn qua nhiều nhất cũng chỉ trên dưới năm mươi tuổi, nhưng được chăm sóc rất tốt, cô không biết vì sao mẹ của Lục Văn Đào lại không muốn bọn họ ly hôn.
“Là tôi không muốn ly hôn, không liên quan gì đến mẹ tôi.” Lục Văn Đào nhàn nhạt nói: “Tiểu Tuyết cũng tới, cô ấy đã thừa nhận là nhân lúc tôi uống say đã cầm tay tôi ký trộm thỏa thuận ly hôn kia, cho nên bản thỏa thuận ấy vốn không hề có bất kỳ hiệu lực pháp lý nào.”
Quả nhiên Lam Cảnh Y lại nhìn thấy thêm một người phụ nữ khác ở đây, chính là Mạch Tiểu Tuyết. Chỉ là lúc này Mạch Tiểu Tuyết đã không còn vênh váo tự đắc giống như lần trước cô gặp nữa, mà cô ta chỉ ngồi trên một chiếc ghế cách đó không xa bình tĩnh nhìn Lục Văn Đào đến ngẩn người.
Lam Cảnh Y nhớ rõ mình từng nói cho dù cô có nhường vị trí bà Lục này ra, thì Mạch Tiểu Tuyết cũng không thành vợ của Lục Văn Đào được đầu. Bây giờ xem ra, lời cô nói đã thật sự linh nghiệm.
“Lam Cảnh Y, nếu như cô đồng ý không ly hôn, vậy thì vụ kiện này sẽ không cần tiến hành nữa, cô xem đi, quyền quyết định là ở cô.”
Lam Cảnh Y nhắm mắt lại, nếu như không tiến hành thì cô cũng sẽ trực tiếp thua, nhưng nếu tiến hành thì ít nhất còn có một tí hy vọng. Vì vậy cô trực tiếp lướt qua Lục Văn Đào, trong lúc vừa bước qua, cô trầm giọng nói: “Chúng ta, gặp lại trên toà án.”
“Do gái điếm sinh thì vẫn chỉ là gái điếm mà thôi, đúng là Văn Đào của nhà chúng tôi đáng thương mới cưới phải cô, bằng không có cho rằng cô có thể gả được ra ngoài sao? Hừ, ngay cả con ả Lam Tinh kia nữa, chính bà ta còn chẳng biết bản thân đã bị bao nhiêu đàn ông chơi qua rồi, có khi ngay cả ba ruột của cô là ai bà ta còn không biết." Lam Cảnh Y mới đi ra
một bước, Lục Tiểu Kỳ ở sau lưng bất ngờ xổ ra một tràng lời nói cực kỳ ác độc, khiến cho cô lặng người ngay tại chỗ.
Nhưng chẳng qua chỉ trong chớp mắt, Lam Cảnh Y lại cất bước đi xa khỏi hai mẹ con Lục Văn Đào. Cuộc hôn nhân này, cô nhất định phải ly hôn, hiện tại việc nhỏ mà không nhịn được thì sẽ làm hỏng việc lớn, cô có tức giận cũng vô dụng. Đúng vậy, cô thật sự không biết ba ruột của mình là ai, nghĩ tới đây, khóe môi cũng chỉ biết nở một nụ cười chua xót.
Phiên tòa thẩm vấn đã bắt đầu, Lam Cảnh Y nghe những lời nói dài dòng máy móc của chánh án mà nhíu mày.
Quả nhiên lúc Mạch Tiểu Tuyết ra tòa làm chứng, gần như vẻ mặt của tất cả mọi người đều cho rằng tờ giấy thỏa thuận ly hôn kia không còn hiệu lực nữa.
Lam Cảnh Y đau đầu, không, cô nhất định phải ly hôn: “Ngài chánh án, tôi có chuyện muốn nói” Cắn răng, bất kể có như thế nào, cô vẫn muốn tranh thủ dù chỉ một chút.
“Nói đi.” Chánh án gật đầu một cái, ý bảo Lam Cảnh Y có thể nói.
“Tuy rằng tôi với Lục Văn Đào đã kết hôn nửa năm, nhưng mà giữa chúng tôi vẫn chưa hề có quan hệ vợ chồng, nếu như mọi người không tin thì có thể hỏi anh ta trên đùi nào của tôi có một nốt ruồi đen, anh ta sẽ không trả lời được.” Lam Cảnh Y nói ra rất nhanh, cô đã bất chấp mặc kệ có riêng tư hay lịch sự không, cô chỉ muốn trần thuật với tòa một sự thật, mối quan hệ của cô với Lục Văn Đào cho tới bây giờ chỉ là vợ chồng sống riêng mà thôi, hơn nữa, còn đã hơn nửa năm rồi.
“Kháng nghị, vấn đề của Lam Cảnh Y không liên quan gì đến phiên tòa.”
“Kháng nghị không có hiệu quả.” Ánh mắt của chánh án liếc qua Lam Cảnh Y, rất trực tiếp bác bỏ kháng nghị mà luật sư của Lục Văn Đào đưa ra: “Anh Lục Văn Đào, mời anh trả lời vấn đề của cô Lam Cảnh Y đây”
Bên ngoài tòa án, Giang Quân Việt đang ngồi trong xe nhìn hình ảnh và âm thanh truyền từ hiện trường phiên tòa ra, lúc Lam Cảnh Y nói câu “Ngài có thể hỏi anh ta trên đùi nào của tôi có một nốt ruồi đen, anh ta sẽ không trả lời được” vừa ra khỏi miệng, anh không khỏi lục lại trong trí nhớ một chút. Sau đó cực kỳ chắc chắn mà nói với bản thân, trên đời nào của Lam Cảnh Y cũng đều không có nốt ruồi, cô gái nhỏ này, vậy mà lại dám giở trò khôn lỏi ở trên tòa án, có điều, như vậy lại rất được lòng anh.
Ngón tay gõ lên trên lưng ghế theo quán tính, ngay sau đó, anh nở một nụ cười nhàn nhạt: “Cường Tử, gửi đoạn video quảng cáo dịch vụ quay ngày hôm qua cho ngài Lục” Nói xong, anh lười biếng dưa lên trên lưng ghế thôi được, cứ giúp cô một lần đi, cô ly hôn, cũng chính là bước đầu tiên để trong tương lai có thể dành chính ngôn thuận làm người phụ nữ của
anh.
Người tình của anh, không thể là vợ của bất kỳ kẻ nào, mà chỉ có thể thuộc về một mình anh.
Bá đạo đưa ra quyết định xong, khóe môi Giang Quân Việt yên lặng cong lên một độ cong mê người. Lam Cảnh Y, bất kể cô có chạy đến đâu đi nữa, thì nhất định vẫn phải làm người phụ nữ của anh thôi, bởi vì, cô vốn không nên tiến vào thế giới của anh để trêu chọc anh.
Trong lòng bàn tay là cuốn sổ nhỏ màu xanh lá, nhẹ nhàng nắm chặt, cuốn sổ nhỏ ấy chính là Giang Quân Việt đưa cho cô, ngày hôm đó lúc Lục Văn Đào đe dọa bắt cô về nhà, Giang Quân Việt đã cầm thỏa thuận ly hôn của cô rồi nói sẽ nhờ một người bạn làm luật sự giúp đỡ. Kết quả, hôm sau đã đưa cho cô cuốn sổ màu xanh này.
Thực ra, lấy thân phận của anh mà nói muốn tìm một luật sư xử lý việc này cho cô vốn chỉ là chuyện nhỏ mà thôi.
Nếu không phải nhờ anh thì cô đã sớm bị Lục Văn Đào bắt ép trở về rồi.
Chỉ là bây giờ, sau khi ra tòa, tất cả lại trở về điểm ban đầu, Lam Cảnh Y chỉ hy vọng bản thân có thể cố nhịn cho qua được ngày hôm nay, dù sao thì chứng cứ ly hôn đều đã nằm trong tay rồi.
“Mạch Tiểu Tuyết, cô có cam đoan những lời cô nói đều là thật không hề dối trá không?” Chánh án lạnh lùng hỏi.
“Tôi cam đoan.”
“Vậy mời cô miêu tả lại tình huống khi bắt anh Lục ký tên tối hôm đó.”
Vì thế, Mạch Tiểu Tuyết nói ra sự thật, cũng giống như đúc với lời của Lục Văn Đào.
“Vì sao cô Mạch lại phải làm như vậy?”
Mạch Tiểu Tuyết cúi thấp đầu xuống, bờ vai run lên nhè nhẹ, sau một lúc lâu, mới nhẹ giọng nói: “Tôi hy vọng anh ấy ly hôn”
Sau đó cô ta có thể gả cho Lục Văn Đào, nhưng lại chưa từng nghĩ đến, anh ta đã trực tiếp bóp nát hy vọng xa vời này của cô ta. Giống như lời mà Lam Cảnh Y nói, trong lòng anh ta, có lẽ từ trước đến nay chưa từng có bất kỳ chỗ nào dành cho cô ta, cô ta theo Lục Văn Đào lâu như vậy, kết quả mãi mới nhận ra, cô ta không hề hiểu rõ về anh ta dù chỉ một chút.
Lam Cảnh Y khó khăn nghe cho hết, càng nghe càng cảm thấy bản thân hết hy vọng. Quyển sổ nhỏ màu xanh trong tay rất nhanh sẽ không còn hiệu lực pháp lý nữa, kể cả cô có mạnh
mẽ đòi ly hôn, vậy thì theo trình tự luật pháp nhanh nhất cũng phải mấy tháng, khoảng thời gian lâu như vậy, cô thật sự có thể đấu nổi Lục Văn Đào được sao?
Cô không có luật sư, mà cô cũng không mời nổi luật sư, tất cả cũng chỉ có một thân một mình đến đối phó với đám người của Lục Văn Đào, huống chi luật sư mà Lục Văn Đào mời
đều là nhân vật có tiếng tăm nhất ở thành phố T.
Kết quả, dường như đã được định sẵn ngay tại khoảnh khắc cô một mình lẻ loi đứng trước ghế bị cáo rồi.
Giang Quân Việt, anh giúp cô lấy được chứng cứ ly hôn, nhưng lại không chịu giúp đến cùng.
Cô đứng ở đó cười nhẹ nhàng, chỉ còn chờ kết quả khiến cô khổ sở kia nữa thôi, sau đó có thể đau lòng mà rời đi.
Nhưng không biết là tiếng điện thoại của ai vang lên, một luật sư lấy điện thoại ra nhìn thoáng qua, sau đó vẻ mặt có chút kỳ lạ nhìn về phía Lục Văn Đào.
Rất nhanh, sắc mặt của Lục Văn Đào ở trước ghế nguyên cáo và nhóm luật sư đều thay đổi, ngay lúc Lam Cảnh Y vẫn còn chưa rõ nguyên do thì đột nhiên Lục Văn Đào im lặng trầm tư chừng mười giây bỗng đứng lên: “Ngài chánh án, tôi rút đơn kiện.”
Lam Cảnh Y ngây ngốc, không ngừng hồi tưởng lại câu mà Lục Văn Đào vừa mới nói kia, cô có nghe nhầm không vậy?
Bàn tay nhỏ bé nhanh chóng nắm chặt chứng cứ ly hôn trong tay, cuối cùng nó vẫn thuộc về cô. Vội vàng muốn rời khỏi tòa án, cô thật sự không bao giờ muốn có bất kỳ liên quan gì đến Lục Văn Đào và người nhà của anh ta nữa, một chút cũng không muốn.
Chỉ là cô lại không ngờ tới, Lục Tiểu Kỳ lại không chịu bỏ qua cho cô, ngay khi Lam Cảnh Y sắp lao ra khỏi cửa tòa án, Lục Tiểu Kỳ đã đuổi theo. Bà ta chạy tới trước mặt Lam Cảnh Y, một đôi mắt oán hận nhìn chằm chằm vào mặt cô, giống như muốn xé nát mặt cô ra vậy, “Lam Cảnh Y, cô vội vàng ly hôn như vậy, có phải là vì muốn nhào vào dưới thân người đàn ông đã giúp cô đúng không? Thật là không biết xấu hổ, gặp ai cũng quyến rũ cho được.”
Người đàn ông giúp cô nào cơ?
Có người giúp cô sao?
Vẻ mặt Lam Cảnh Y đầy mờ mịt: “Bà nói gì thế?”
“Hừ, nếu không phải vừa rồi ở trên tòa có người gửi một video cho Văn Đào, cô cho rằng thằng bé sẽ rút đơn kiện sao? Còn không phải là do người tình của cô gửi à. Xem ra cô cũng rất có bản lĩnh đấy chứ, dụ dỗ đàn ông làm việc cho cô, ngay cả thủ đoạn phạm pháp cũng dám lôi ra dùng.”
“Mẹ, đi thôi. Cuối cùng Lục Văn Đào cũng đuổi kịp tới đây, anh ta đưa tay ra kéo tay Lục Tiểu Kỳ: “Đi thôi.” Lam Cảnh Y thừa dịp không có anh ta đã cho người lấy bản thỏa thuận ly hôn kia làm bằng chứng ly hôn, bây giờ anh ta với cô ly hôn đã trở thành sự thật. Mà vừa rồi ở trên tòa án anh ta cũng đã nói muốn rút đơn kiện, đây là chuyện dù như thế nào cũng không thể thay đổi được. Chỉ là rõ ràng không thích cô, lại vì sao khi biết cuộc hôn nhân của mình và cô đã hoàn toàn kết thúc, lòng anh ta không hiểu sao lại căng thẳng, đến nỗi khiến cho anh ta hít thở không thông?
Đó là cảm giác mà ngay cả chính bản thân Lục Văn Đào cũng không thể nói rõ, kéo Lục Tiểu Kỳ nhanh chóng đi về phía xe hơi của mình. Rất nhanh, cấp dưới đã mang tin tức về: “Tổng giám đốc Lục, Hà Giang Quân Việt.”
Vừa mới khởi động xe chợt ngừng lại ở ven đường, chẳng trách Lam Cảnh Y có thể ly hôn thành công với anh ta, hóa ra là có Giang Quân Việt giúp đỡ. Bỗng nhiên nhớ tới ngày ấy nhìn thấy ghi hình của cô cùng với người đàn ông kia ở khách sạn, hình như người đàn ông trong video kia rất giống Giang Quần Việt, chẳng lẽ, Giang Quân Việt với Lam Cảnh Y đã sớm...
Trong lòng Lục Văn Đào rét lạnh, đột nhiên lại có chút hối hận, kết hôn với cô nửa năm, anh ta lại chưa từng chạm qua cô lần nào. Hiện tại cảm giác mất mát khó hiểu bỗng dâng lên trong lòng, khiến cho anh ta chỉ có thể lẳng lặng ngồi tại chỗ, nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ xe đến mức ngây người.
Lam Cảnh Y đã xuống đến cầu thang, lập tức đi hướng ngược lại với xe của Lục Văn Đào. Bên kia có một trạm xe bus, cô muốn về siêu thị làm việc, tiền nợ Giang Quân Việt có phải trả lại, cô không muốn làm người phụ nữ của anh, cô không cần bất kỳ thứ gì thuộc về đàn ông, trả hết rồi thì từ nay không cần phải nhìn thấy anh nữa.
Bước nhanh về phía trạm xe bus, phía sau có một chiếc xe lại không ngừng đi theo đằng sau cô, dần dần, tiếng còi ô tô mới khiến cho Lam Cảnh Y phản ứng lại. Chiếc xe kia đang đi theo cô, cô quay đầu, nhìn chiếc BMW màu đen kia, Giang Quân Việt từ từ hạ cửa sổ xe bên phía cô xuống, nhìn cô nở nụ cười: “Cô gái, có muốn đi ăn mừng một bữa không?”