Khi dọn sạch sẽ những mảnh thủy tinh vỡ trong lòng bàn chân rồi bôi thuốc và băng bó lại, Lam Cảnh Y đau đến cắn chặt môi, đến mức cắn rách môi mà cũng không biết.
Cuối cùng, đến lúc cô hoàn hồn, thân hình Giang Quân Việt vẫn còn lắc lư ngoài cửa, mơ hồ còn có thể nghe được giọng nói của anh, chỉ là trầm thấp nên cô không nghe được rõ. Có lẽ anh vẫn đang nghe điện thoại, có lẽ là người phụ nữ mà anh thích cho nên vừa nhắc tới đã không thể dứt ra được.
"Được rồi, đã xử lý xong rồi, mấy ngày tới tốt nhất là không nên đi bộ. Còn nữa, không thể để bị dính nước..." Bác Sĩ dặn dò Lam Cảnh Y những việc cần chú ý. Đúng lúc đang nghe, cuối cùng người đàn ông đó cũng nhanh chóng bước đến.
“Bác Sĩ Lâm, xong rồi?” Giang Quân Việt vừa hỏi vừa nhét điện thoại vào túi quần.
"Ừm, xong rồi."
"Có cần phải chú ý đến điều gì không?”
"Mỗi ngày phải thay thuốc, cái chân kia không thể đi lại, không thể để dính nước..." Bác sĩ lặp lại một lần nữa.
Giang Quân Việt gật đầu: "Tôi biết rồi, cảm ơn bác sĩ Lâm.”
Sau khi hỏi về một số điều cần chú ý, Giang Quân Việt mới kiểm tra thuốc bôi và thuốc uống do bác sĩ kê đơn, sau đó anh không hỏi gì nữa mà trực tiếp ôm lấy Lam Cảnh Y rồi đi.
"Này, đưa cho tôi một chiếc xe lăn đi." Anh ôm cô như vậy, tư thế đó quá mập mờ, thật sự khiến người ta suy nghĩ viển vông. Nếu có xe lăn, cô có thể tự mình chăm sóc bản thân.
"Quá đắt, muốn mua thì cô tự mình mua." Anh ôm cô bước nhanh về phía thang máy với khuôn mặt phảng phất sự lạnh lùng như thấm vài phần sương giá, khiến Lam Cảnh Y lè lưỡi một cái rồi nuốt lời đã đến miệng ngược trở về.
Cô làm sao có thể mua được, bây giờ ba bữa một ngày của cô đều phải dựa vào anh, không cẩn thận chân lại bị thương, không biết thứ bảy này cô còn có thể đến thị trường nhân tài để tìm việc làm không. Cô nhẹ nhàng thở dài một tiếng, người cũng không tự chủ được mà chui vào lòng người đàn ông ôm cô.
Thân thể mềm mại của cô khiến Giang Quân Việt không khỏi ôm chặt người phụ nữ trong lòng hơn một chút.
Từ khi vào thang máy đến khi đưa cô lên xe, mặt anh vẫn lạnh lùng, đến nửa chữ cũng không nói. Biểu tình đó khiến Lam Cảnh Y không dám thở mạnh, có phải anh đang giận cô vì cô quá phiền toái không?
Thấy chiếc xe yên ổn ra khỏi bãi đậu xe, Lam Cảnh Y hít sâu một hơi, nhẹ giọng nói: "Mấy ngày nay, có khả năng tôi không có cách nào giúp anh nấu cơm, nhưng giặt quần áo thì chắc là vẫn được.” Một ngày giặt một lần, cô có thể chậm rãi giặt, nhưng nấu cơm phải đi tới đi lui, trừ khi cô không còn muốn cải chân của mình không thì cô thật sự phải nghe lời bác sĩ.
"Tùy cô thôi."
Ba chữ, vẫn là sự hờ hững đó, vì thế, đề tài vừa nói lập tức bị đứt. Cả hai người không ai nói gì, trong nháy mắt bầu không khí lập tức trầm xuống, khiến Lam Cảnh Y không ngừng xoắn góc áo, rốt cuộc cô phải làm sao bây giờ?
Cô còn muốn bán những đồ trang sức nhỏ kia, mà để làm chuyện này thì cô cũng chỉ cần ngồi là được rồi, không cần phải đi tới đi lui. Tối mai, cô phải đi bản. Ít nhất, cô cũng phải kiếm cho mình ba bữa cơm, không thể cứ lợi dụng Giang Khuynh Khuynh được.
Trở về khu chung cư, hậu quả không có xe lăn chính là Giang Quân Việt tiếp tục ôm lấy cô, xuyên qua sảnh lớn đi vào thang máy. Lam Cảnh Y miễn cưỡng nằm trong lòng Giang Quân Việt đếm nhịp tim anh. Cô cũng không nghĩ gì cả mà chỉ muốn vào phòng có thể ngủ một giấc thật ngon, bị giày và cả một buổi tối, liên tục đau đớn mệt mỏi, bây giờ có vô cùng khát vọng một cái giường.
"Đinh", cửa thang máy mở ra, Giang Quần Việt ôm Lam Cảnh Y ra khỏi thang máy. Nhưng còn chưa đi lên một bước, đã có một vật nhỏ nhiệt liệt chạy lên, vây quanh hai người, đi lòng vòng vui đùa, đồng thời, còn không ngừng của loạn: "Bé Ngoan..." Lam Cảnh Y ngạc nhiên kêu lên, Bé Ngoan thật là có năng lực, nó vậy mà có thể tìm được đến chỗ cô.
Ngay khi Lam Cảnh Y cho rằng Bé Ngoan tự mình tìm được cô thì đột nhiên, phía sau truyền đến một giọng nói tà mị: "Họ Giang, cậu thật là biết cách giày vò người khác. Hơn nửa đêm rồi mà cử nhất quyết phải bắt tớ đưa con vật này tới đây. Nói đi, cậu muốn cảm ơn tớ về việc tớ đã tự mình đưa nó đến đây giúp cậu thế nào?”
Giang Quân Việt không hề liếc mắt nhìn Lạc Khải Giang mà bước nhanh qua anh ấy: "Tớ cũng không muốn để cậu đến. Bé Ngoan, đến đây, đóng cửa đi.”
"Này, tớ làm sai sao? Họ Giang, cậu đừng có mà không nhìn thấy lòng tốt của người khác như vậy chứ?” Hai người đàn ông trưởng thành cãi nhau ngay ở cửa.
Lam Cảnh Y giật mình, cô còn cho rằng Bé Ngoan tự mình tìm tới, thì ra là Giang Khuynh Khuynh bảo anh Lạc đưa tới. Không phải anh nói anh không rảnh và mặc kệ sao?
Trái tim cô đột nhiên cảm thấy ấm áp, bởi vì trên đời này kẻ khiến người ta hận nhất chính là loại người chỉ nói mà không làm, người khiến người ta cảm động nhất chính là người chỉ làm nhưng không nói. Mà Giang Khuynh Khuynh hiển nhiên thuộc về loại người phía sau.
Sau khi cả người được đặt trên sô pha, Lam Cảnh Y nhặt túi xách của mình lên rồi tìm điện thoại di động. Cô muốn xem có ai hẹn mình đi phỏng vấn hay không, cũng không biết dáng vẻ hiện tại của cô có thể đi được không.
Trên thực tế, không có ai đi làm vào lúc này ngoại trừ việc phải tăng ca, cho nên càng không có khả năng có người gọi điện thoại cho cô để phỏng vấn. Nhưng mà, cô vẫn cảm thấy chờ mong.
Tuy nhiên, khi mở điện thoại di động ra, cô không nhìn thấy cuộc gọi cô vẫn chờ đợi, thay vào đó là từ một số điện thoại quen thuộc.
Có tận mười mấy cuộc gọi nhỡ của Lục Văn Đào, còn đính kèm mấy chục tin nhắn giống nhau: "Nhìn thấy thì gọi lại, nếu không, đời này cô cũng đừng nghĩ đến việc ly hôn với tôi.”
Lam Cảnh Y cảm thấy có chút mơ hồ, không phải anh ta đã sớm rời đi rồi sao?
Cô đã ký thỏa thuận kia rồi. Cô không nghĩ ngợi gì mà lập tức gọi lại. Rất nhanh sau đó, giọng nói trầm thấp của Lục Văn Đào đã vang lên ở đầu dây bên kia: "Lập tức về nhà, nếu không, tự gánh lấy hậu quả.”
Về nhà?
Trở về nhà như thế nào?
Nghe âm thanh báo máy đã tắt trong điện thoại di động, Lam Cảnh Y nở một nụ cười tự giễu. Đã từng, đó là ngôi nhà mà cô chờ mong nhất, nhưng bây giờ, đối với cô, nơi đó cùng lắm cũng chỉ là một cái lồng tơ vàng mà thôi. Sự hoàn mỹ nó mang đến cho cô cũng không phải là hạnh phúc.
"Rầm rầm", tiếng đóng cửa điếc tai khiến Lam Cảnh Y bừng tỉnh. Cô quay đầu lại, không biết tại sao Lạc Khải Giang đã rời đi, Lam Cảnh Y lập tức nhảy bằng một chân, đi thẳng đến trước cửa. Giọng điệu của Lục Văn Đào không giống là giả, anh ta cũng không nói trong điện thoại, cô muốn trở về để hỏi rõ ràng, chuyện ly hôn là chuyện lớn, cho nên cô bắt đầu cảm thấy lo lắng.
"Đi ra đây làm gì?" Mới nhảy được hai bước, cổ tay của cô đã bị một bàn tay ấm áp bắt được.
"Tôi muốn trở về một chuyển."
"Trở về đâu?" Giang Quân Việt nhíu mày. Anh rất không hài lòng với câu nói không đầu không đuôi này của cô.
"Giang Khuynh Khuynh, anh mau giúp tôi gọi anh Lạc lại, để cho anh ấy thuận tiện đưa tôi đi một đoạn, tôi định về... Về căn nhà trước đây một chuyến." Lam Cảnh Y cuống lên, cô thật sự không hiểu rõ lời nói của Lục Văn Đào có ý gì.
"Về nhà trước đây? Trở về làm gì?" Giang Quân Việt cũng không vội, tay anh vẫn còn đang nắm lấy cổ tay cô.
“Có việc, rốt cuộc anh có giúp tôi gọi anh Lạc lại không?" Lam Cảnh Y nóng nảy, cô đứng bằng một chân rồi lập tức gạt bàn tay Giang Khuynh Khuynh đang nắm cổ tay cô ra.
"Không giúp." Cô cho rằng chỉ là muốn anh giúp mình bảo Lạc Khải Giang ở trong xe chờ cô một chút thì anh nhất định sẽ đồng ý, nhưng cô lại không ngờ Giang Khuynh Khuynh lại nói một câu “Không giúp" một cách rất thoải mái.
"Được, vậy tôi tự mình đi, anh buông tôi ra." Cô vội vàng.
"Không buông."
"Tôi muốn về nhà, Giang Khuynh Khuynh, anh đừng chậm trễ chuyện lớn trong cuộc đời tôi. Nếu làm chậm trễ, tôi sẽ nổi nóng với anh.” Cô thực sự muốn chặt tay của anh ra, anh có biết rằng bộ dạng này của anh trông như đang bắt cóc không.
Cô đang vội muốn chết, nhưng anh lại không vội vàng chút nào mà còn chậm chạp nói: "Nói đi, tôi sẽ làm chậm trễ chuyện lớn gì trong cuộc đời cô?
"Lục Văn Đào lại nói không muốn ly hôn, nhưng ngay cả thỏa thuận ly hôn, tôi và anh ta cũng đã ký rồi. Ai, nói anh cũng không hiểu, tôi phải trở về hỏi cho rõ ràng." Cô lẩm bẩm, thực sự đang rất sốt ruột.
"Ồ, chỉ có chuyện này?" Giang Khuynh Khuynh châm chọc cười, đầu lông mày của anh cong cong làm cho cô cảm thấy anh thật muốn ăn đòn.
"Đó là chuyện riêng của tôi, anh mau buông tay đi." .
||||| Truyện đề cử: Vợ Hờ Yêu Của Tổng Tài (Tín Vật Định Tình Của Tổng Tài) |||||
"Chỉ vì chút chuyện này mà cũng cần người đang bị thương chân là cô phải tự mình chạy qua đó một chuyển sao? Ngày mai trực tiếp gọi luật sư qua đó nói chuyện với anh ta là được, tuy làm ít nhưng hiệu quả còn hơn là tự mình đi. Bây giờ, tắm rửa rồi chuẩn bị đi ngủ cho tôi.”
"Tôi... Tôi không có đủ khả năng để mời luật sư." Cô còn đang nợ tiền người ta, người đó gọi điện thoại đòi nợ cô mỗi ngày.
"À, tôi có một người bạn là luật sư, chuyên môn giúp đỡ nhóm người yếu thể như cô mà cậu ấy lại không cần tiền. Được rồi, ngày mai tôi sẽ xử lý chuyện này, mau đi tắm đi." Nói xong, anh dứt khoát nghiêng người, ôm cô đi vào nhà vệ sinh: "Có muốn tôi giúp cô tắm rửa không?" Giọng nói không đứng đắn của anh lởn vởn bên tai cô, làm tại cô đỏ lên: "Không cần."
"Cô có chắc chắn rằng cô có thể làm không? Đừng làm ướt chân”
"Tôi sẽ chú ý." Cô nhỏ giọng, tinh thần có chút sa sút. Cô thật là xui xẻo, chỉ đi chân trần có một lần, kết quả lại như vậy. Mấy kẻ lang thang kia đều đi chân trần hàng ngày, cũng không thấy ai bị thương mà.
Người đàn ông đi ra ngoài, Lam Cảnh Y dùng một tay vịn vào vách tường bóng mịn, một tay muốn làm ướt khăn lông. Cô đã bị thương thành như vậy rồi, cho nên cũng không thể tắm rửa mà chỉ có thể lau người.
Nhưng mới cử động, cả người cô đã ngã lệch về một phía: "A..." Cô sợ hãi, đưa tay níu lấy một bên cái bồn rửa tay mới không đến mức làm cho bản thân mình chật vật ngã xuống.
Cánh cửa phía sau lập tức bị đẩy ra: "Sao vậy?”
"Không... Không sao đâu.” Cô thở hổn hển nói.
Những giây sau, cải khăn trong tay cô đã bị cướp mất: "Vẫn là để tôi làm cho.”
"Này, anh là đàn ông."
"A, nói xem, trên người cô có chỗ nào mà tôi chưa từng thấy qua đây? Ở đây, ừm, và ở đây cũng đều đã nhìn thấy rồi." Ngón tay cách quần áo chỉ qua ngực cô rồi lại chỉ vào thân dưới của cô: "Đừng nói là đã nhìn qua, cũng đã dùng hết rồi, Lam Cảnh Y, cô còn già mồm cái gì?”
Lam Cảnh Y thật hết chỗ nói: "Anh làm ướt khăn cho tôi rồi tôi tự mình lau.”
"Có cần thiết không?" Giang Quân Việt cười lạnh một tiếng.
Có cần thiết, đương nhiên là cần thiết: "Lần kia là ngoài ý muốn, tôi cũng không biết rằng họ đã gửi sai hàng" Cô lẩm bẩm, đêm đầu tiên đáng thương của cô, đến ngay cả chuẩn bị cũng không có mà trực tiếp không còn.
"Được rồi, cho cô." Sau khi đưa khăn ướt nóng cho cô, Giang Quân Việt xoay người đi ra ngoài.
Lam Cảnh Y vội vàng bắt đầu lau người lung tung cho xong. Lúc này, cô mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng lúc quay lại, cô chợt giật mình. Trước cửa, người đàn ông kia đang dựa vào vách tường nhìn thân thể cô: "Này, lưu manh, anh là tên dê xồm, ai bảo anh vào?" Cô tức giận đến mức mặt mày xanh mét.