“Tiếp theo, tôi tuyên bố bữa tiệc đính hôn của anh Giang Quân Việt và cô Lam Cảnh Y chính thức bắt đầu.”
Mấy ngày sau, lễ đính hôn của hai người cử hành đúng hạn, là tiệc đính hôn của Giang Quân Việt và Lam Cảnh Y!
Giày cao gót màu cam quýt dừng trên thảm màu đỏ, Lam Cảnh Y cắn môi rồi lại cắn môi, cô thật sự không nghe nhầm chứ?
“Cô Lam Cảnh Y, xin mời lên sân khấu.” Người chủ trì từ từ dời ánh mắt về phía Lam Cảnh Y, vì vậy, ánh mắt của tất cả mọi người đều nhìn về phía cô.
Cô giống như đang nằm mơ vậy, tất cả đều xảy ra quá đột ngột.
Cô đứng ngây ra tại chỗ, im lặng nhìn về phía người đàn ông đang đứng trên sân khấu, mỉm cười nhìn cô. Anh đang đùa với cô sao?
Sao có thể là hôn lễ của cô và anh được?
Có phải cô xuyên không đến đất nước khác rồi không?
Nếu không, vậy thì cô đang nằm mơ rồi, nhất định là đang nằm mơ.
Ông cụ không phản đối, lúc này đang ôm lấy Thấm Thấm bé nhỏ nhìn trên nhìn dưới. Báo cáo giám định DNA khiến ông rất hài lòng, vật nhỏ này là một bất ngờ ngoài ý muốn. Thì ra ông không chỉ có một đứa chắt trai, mà còn có một chắt gái, ừm, là công lao của người phụ nữ đó, nên ông không phản đối nữa. Không thể để hai đứa nhỏ xinh đẹp như vậy làm con riêng được, nhà họ Giang bọn họ không cho phép.
Nhìn thấy Lam Cảnh Y đứng ở đó không nhúc nhích như bức tượng, mặc dù tạo hình của cô rất loá mắt và ngầu, nhưng bầu không khí lạnh ngắt như vậy cũng không hay, Giang Y Việt hơi mỉm cười, đôi chân dài bước ra những bước nhã nhặn, giống như một con báo đang từ từ bước đi trong rừng rậm, ung dung đi về phía Lam Cảnh Y.
Thân hình cao lớn đó cách cô ngày càng gần, mặt của anh cũng ngày càng phóng to trước mặt cô, đẹp trai đến mức khiến cô không kìm lòng nổi mà đưa tay ra: “Khuynh Khuynh…” Khoảnh khắc này, trong mắt cô chỉ có anh, cô đang nằm mơ, nhất định là đang nằm mơ.
Hoàng tử của cô đang đi về phía cô.
Giang Quân Việt dừng lại ở trước mặt cô, anh thật cao, cô mang giày cao gót mà cũng chỉ đến cằm anh, khóe môi hơi cong lên đó mang theo nụ cười mỉm đẹp nhất, khiến cô trong phút chốc nhìn anh đến si mê: “Y Y, gả cho anh nhé.” Tay của người đàn ông như làm ảo thuật, đột nhiên đưa ra trước mặt cô, rồi nắm lấy tay cô, đặt một chiếc vòng nhỏ được cuộn lại từ giấy thiếc màu vàng vào lòng bàn tay cô: “Một lát đeo lên cho anh, của em đâu?”
“Một lát đeo lên cho anh, của em đâu?”
“Khuynh Khuynh…” Lam Cảnh Y cúi đầu nhìn chiếc nhẫn bằng giấy thiếc trong lòng bàn tay. Đó là chiếc nhẫn cô làm cho anh khi đến Tháp Eiffel ở Pháp, còn là vật mà anh dùng tiền mua. Cô tưởng anh đã làm mất từ lâu rồi, nhưng không ngờ anh lại vẫn luôn giữ đến tận bây giờ.
“Của em đâu? Mau đưa cho anh, mọi người đều đang đợi kìa. Chẳng lẽ em không ngại bị người khác nhìn chằm chằm sao? Nhưng anh thì ngại đấy. Ừm, đợi tiệc đính hôn kết thúc, anh sẽ cho em ngắm đến đủ, em muốn ngắm thế nào thì cứ ngắm, nào, đưa nhẫn của em cho anh.”
“Khuynh Khuynh…” Đôi môi hơi nhúc nhích, giọng của Lam Cảnh Y đã khàn đi, mang theo sự kích động, Cô vẫn không thể tin đây là thật, nhất định là cô đang nằm mơ. Nhưng sao giấc mơ này lại chân thực như vậy?
“Ở đâu?” Trên ngón tay cô thật sự không có, Giang Quân Việt hơi ngạc nhiên: “Mau đưa cho anh, một lát nữa phải trao đổi đấy.” Anh tưởng rằng cô nhất định sẽ đem theo trên người, nhưng bây giờ anh thật sự không nhìn thấy.
Lam Cảnh Y cắn môi một cái: “Em vẫn chưa đồng ý gả cho anh mà.” Mặc kệ ánh mắt của bao nhiêu người, dù sao trong mắt cô, trong thế giới của cô chỉ còn lại một mình anh, nhưng vào lúc này, dù sao cũng không thể anh nói gì thì là như vậy được, không phải quá hời cho anh rồi sao? Có trời biết một năm nay cô cực khổ đến thế nào, cực khổ sinh con rồi tìm con, không có một ngày được yên ổn.
Giang Quân Việt chớp chớp mắt: “Em muốn hoa hồng hay quỳ một chân? Hửm?” Có hơi nhiều người, mặc dù anh từng nghĩ đến chuyện này, nhưng không muốn làm thật, cảm thấy không cần thiết, tưởng rằng chỉ cần anh cầu hôn thì Lam Cảnh Y nhất định sẽ đồng ý. Nhưng lúc này, cô gái này thế mà lại bắt đầu thử sự thật lòng của anh, chuyện này còn cần phải thử sao?
Cô gái đần.
Cô gái ngốc.
Cô lại bắt đầu ngược anh rồi.
Nhiều người lắm đấy có được không?
Từ trước đến giờ anh chưa từng quỳ với ai, cho dù là ông cụ cũng chưa từng quỳ với ông.
Lam Cảnh Y, em mau vào trạng thái cho anh.
Nhưng không ngờ, Lam Cảnh Y lại không hề cho anh chút mặt mũi, nói: “Ừm, em muốn cả hai.”
Được rồi, vậy anh miễn cưỡng mà đáp ứng vậy, bởi vì, anh thật sự hơi không chịu nổi ánh mắt của đám nam nữ sau lưng rồi. Có lẽ là do quá ngưỡng mộ, nữ thì hận không thể nhìn xuyên qua anh, nam thì hận không thể nhìn xuyên qua người phụ nữ của anh. Anh đưa tay hái một cái, lấy xuống một bông hồng trong túi áo đuôi tôm. Hoa hồng màu cam quýt, vốn dĩ là để phối hợp với bộ váy dạ hội màu cam quýt trên người cô, nhưng lúc này đã trở thành vật cứu anh. Đúng là hoa hồng, chỉ là hoa hồng màu cam quýt, là do anh cố tình mời thợ làm hoa chuẩn bị cho anh.
Đưa hoa hồng màu cam quýt cho cô, người đàn ông quỳ một chân xuống: “Lam Cảnh Y, gả cho anh nhé.”
Anh thật sự làm ra chuyện này, chuyện ấu trĩ và điên cuồng mà chỉ những chàng trai cô gái tuổi thiếu niên mới làm. Mặc dù không hề giống với phong cách của Giang Quân Việt anh, nhưng anh đã làm rồi, hơn nữa vẻ mặt còn rất nghiêm túc, ánh mắt vô cùng chân thành.
“Huýt…” Trong đám người, không biết cô gái nào huýt một tiếng sáo, sau đó đùa giỡn mà hét lên: “Gả cho anh ấy, gả cho anh ấy…” Người đàn ông vừa đẹp trai vừa biết lãng mạn như vậy, không gả thì là đồ ngốc, người ta đã cầu hôn trước mặt nhiều người vậy rồi, còn làm kiêu không đồng ý nữa thì là đồ đần rồi.
Lam Cảnh Y cũng không ngờ Giang Quân Việt lại thật sự lấy hoa hồng ra để cầu hôn cô. Mặc dù chỉ có một đoá, nhưng ngụ ý của một đoá còn hay hơn, một đời một kiếp, một lòng một dạ.
Cô nhẹ nhàng gật đầu, đưa tay kéo Giang Quân Việt đứng lên: “Khuynh Khuynh…” Môi đang run rẩy, cô còn đang trong mơ chưa tỉnh lại sao, vậy thì cô không muốn tỉnh nữa, cứ mãi ở trong mơ đi.
“Được.”
Chỉ một chữ, kiên định mà có lực. Khoảnh khắc này, Lam Cảnh Y chỉ cảm thấy cô là người phụ nữ hạnh phúc nhất trên thế giới này. Cô yêu người đàn ông này, dù có bắt cô lên núi đao xuống biển lửa, cô cũng muốn yêu người đàn ông này.