Hai ngày rồi không liên lạc được với Thùy Chi, Chung Thất cứ đứng ngồi không yên. Nhưng Phó gia bây giờ còn nhiều việc như vậy, thật không có thời gian để đến nhà tìm cô. Nhà có thêm thành viên mới nên rất bận rộn, công việc trong nhà đều do anh ta làm cả. Hàn Thẩm đi làm ở công ty, thi thoảng cũng không yên tâm mà gọi điện về hỏi thăm.
Được hôm nay là ngày nghỉ, thấy anh ở nhà nên anh ta cứ bồn chồn trong lòng muốn đi. Anh bước xuống lầu, thấy Chung Thất ngồi trên sô pha gục đầu sầu não, chậm rãi đi xuống hỏi.
"Sao vậy? Cậu và Thùy Linh cãi nhau sao?"
Anh đi đến ngồi gần đó, thấy Chung Thất rất mệt mỏi và lo lắng. Anh ta vẫn không ngẩng đầu lên, lắc đầu rồi bảo.
"Không phải. Đã hai ngày rồi mà tôi không gọi được cho cô ấy, cô ấy cũng không đến đây. Tôi lo quá! Không biết cô ấy có xảy ra chuyện gì không?"
Hàn Thẩm nghe nói vậy cũng thấy lạ. Bình thường Thùy Chi rất thích đến đây chơi với Thi Nhi và Hàn Huyên. Lẽ ra khi nghe tin cô sinh Hàn Nhân, cô ấy phải đến mới đúng. Vậy mà từ lúc ở bệnh viện về đến giờ vẫn không thấy cô ấy đâu. Anh biết Chung Thất bây giờ đang rất rối, nên đã cho anh ta đến nhà tìm Thùy Chi. Dù sao thì bây giờ Hàn Nhân và Hàn Huyên cũng đã ngủ, Thi Nhi thì mới lên phòng, anh cũng không bận gì mấy. Anh ta vừa nghe xong thì vô cùng mừng rỡ, chạy hớt hải đi đến nhà Thùy Chi.
Đứng trước cổng nhà, Chung Thất hồi hộp không biết nên làm sao mới phải. Anh ta chưa gặp Dương lão gia bao giờ, mà đối với quản gia nhà này ông ta lại không phải người dễ gần. Anh ta cứ loay hoay mãi không biết nên làm thế nào, thì vô tình nhìn lên cửa sổ ở lầu hai đang mở. Đó là phòng của Thùy Chi. Anh ta bạo gan, đứng ở trước cổng nhìn lên lầu gọi lớn tên cô. Còn nghĩ gọi thế này cũng chỉ bằng thừa, nào ngờ Thùy Chi đã nghe thấy và chạy ra xem.
"Chung Thất? Chung Thất?"
Hai người gặp nhau thì vô cùng mừng rỡ, nhưng lại không có cách nào ở gần nhau hơn được. Chung Thất vừa định hỏi lí do tại sao cô biến mất hai ngày qua thì cánh cổng độ nhiên mở. Một giọng nói gắt gỏng khó chịu vang lên.
"Cậu tìm đến đây làm gì? Ai cho cậu đến đây?"
Chung Thất giật mình một cái, nhìn sang thì thấy Dương lão gia đang đứng ở đó, sắc mặt vô cùng không vui. Anh ta vô cùng bối rối, nhưng vẫn phải nói cho rõ.
"Con không thấy Thùy Chi đâu nên rất lo, nên con đã đến đây tìm cô ấy."
Thùy Chi đứng ở trên lầu nhìn thấy cảnh này thì bồn chồn không yên. Cô chạy đến cửa muốn mở nó ra nhưng cửa lại khoá mất rồi, có mở cách nào cũng vô dụng. Cửa phòng thì khoá, điện thoại ở trong tay Dương lão gia. Cô của bây giờ chính là bị giam lỏng, muốn đi đâu cũng không đi được. Dưới lầu, Chung Thất đối diện với cha của cô vô cùng căng thẳng. Anh ta sợ mình nói gì đó không đúng làm ông ấy không vui. Nhưng anh ta lại không biết rằng, dù có nói hay không thì trong mắt ông ấy, anh ta vẫn là một cái gai.
Dương lão gia cười lãnh đạm, im lặng một lát rồi chậm rãi hỏi.
"Hình như cậu rất để ý con gái của tôi nhỉ?"
Câu hỏi này như trúng vào tim đen của Chung Thất, anh ta bối rối vô cùng, cứ ngập ngừng không biết làm thế nào. Nhưng trong lòng anh ta thừa biết, Thùy Chi đối với anh ta đã không còn đơn giản là một người bạn đơn thuần nữa rồi. Dù sớm hay muộn gì cũng phải nói rõ một lần, chi bằng bây giờ nói luôn. Chung Thất cố trấn an lại bản thân, nhìn ông ấy nghiêm túc bảo.
"Dạ phải. Con rất thích Thùy Chi ạ!"
Dương lão gia lại nhìn anh ta rất bình thản, không lấy gì làm ngạc nhiên cả. Người bất ngờ nhất lúc này có lẽ là Thùy Chi đang đứng ở trên lầu. Tuy khoảng cách hơi xa nhưng giọng nói dõng dạc và cố tình nói to thế này thì cô đều đã nghe thấy hết. Nhưng trong lòng cô lúc này, là một mớ hỗn độn không biết nên vui hay buồn. Cô nhớ lại những gì cha cô đã nói, chỉ sợ Chung Thất biết được sẽ tổn thương.
Và đúng như những gì Thùy Chi đã nghĩ, Dương lão gia thật sự muốn cắt đứt đi đoạn tình cảm vừa chớm nở này của hai người họ. Ông nhìn Chung Thất cười khẩy mà hỏi.
"Cậu có gì mà muốn thích con gái của tôi?"
Anh ta đơ người ra nhìn, trong khoảnh khắc ấy như nghẹn họng không nói được câu nào. Thấy Chung Thất như vậy, Dương lão gia càng muốn hỏi tới. Ông ấy cầm gậy gỗ quý, đi qua đi lại trước mặt anh ta rồi hỏi.
"Nhà?"
"Xe?"
"Tiền?"
Nói đến đây, Dương lão gia bất ngờ nhìn thẳng vào mặt Chung Thất, cứ như đang muốn cho anh ta biết rõ vị trí mà mình đang đứng.
"Cậu có không?"
Anh ta đứng trơ trọi, trong lòng là cả một sự u ám bao vây. Đến giây phút này, anh ta cũng đã hiểu tại sao Thùy Chi không thể đến gặp mình rồi. Ngước mắt nhìn lên lầu, thấy cô ấy vẫn đứng đó nhìn mình, khuôn mặt ấy là nỗi khổ tâm không thể giải bày. Dương lão gia vẫn lạnh lùng và nhẫn tâm như thế, ông thẳng thắn nói với Chung Thất.
"Nếu đã biết được vị trí của mình ở đâu... thì hãy ngừng mơ tưởng đi!"