"Này! Đi đâu vậy? Đợi tôi với!"
Thùy Chi thấy Chung Thất lao như bay, cũng liền xách giày chạy theo. Nói cô là tiểu thư cành vàng lá ngọc cũng khó ai mà tin được khi thấy cô trong bộ dạng này.
Trên đường về nhà, Chung Thất không dám nghe điện thoại của Hàn Thẩm mà chỉ nhắn tin bảo mình sẽ về ngay. Cậu ta còn phải đưa cả Thùy Chi theo cùng. Vì chuyện ăn chân vịt nướng của thiếu phu nhân nhà mình quan trọng hơn nên chỉ đành đưa luôn cô ấy về nhà. Thùy Chi cũng rất nôn nóng muốn gặp vợ thiếu gia của tên ngốc bên cạnh này. Chung Thất giới thiệu thiếu phu nhân là một cô gái xinh đẹp, dịu dàng lại rất được Hàn Thẩm yêu thương. Thùy Chi nghe xong liền bày tỏ sự ngưỡng mộ vô cùng đối với tình yêu này.
"Hạnh phúc quá! Tình yêu của họ thật là êm đềm và bình yên."
Chung Thất nghe xong câu này chỉ biết thở dài. Bình yên? Đâu dễ gì được bình yên như vậy? Đó là một cơn sóng ngầm luôn tìm ẩn xung quanh, chỉ cần giữ không vững thì nó sẽ lập tức dâng trào. Thùy Chi thấy cậu ta như vậy liền hỏi.
"Sao vậy?"
"Không có gì. Nhưng mà thiếu phu nhân nhà tôi đang có thai, cô đừng hoạt bát quá đấy nhé!"
Cô nghe xong liền bĩu môi, cứ như mình là người thích gây hoạ lắm vậy.
Về nhà, vừa cùng Thùy Chi xuống xe thì đã gặp Hàn Thẩm đứng ở cửa chính. Anh đứng dựa lưng vào cửa, khoanh tay nhìn bọn họ với khuôn mặt lạnh lùng. Chung Thất bất giác lạnh sống lưng, cầm hộp chân vịt nướng rồi chìa ra cười sượng trân.
"Chân... chân vịt nướng đây ạ!"
Thùy Chi nhìn anh, vui vẻ thân thiện chào hỏi.
"Chào!"
Hàn Thẩm bất lực tột độ, đã mua thức ăn về trễ rồi mà còn công khai dẫn luôn một cô gái về nhà. Anh ôm trán thở dài, Thi Nhi đi từ trong nhà đi ra. Thùy Chi vừa nhìn thấy cô thì cứ như tìm được chân ái của đời mình vậy, hai mắt sáng rỡ lên. Cô ấy chạy đến bất ngờ nắm lấy tay Thi Nhi làm cô giật mình.
"Ôi! Chị là Phó thiếu phu nhân sao? Chị đẹp thật đấy!"
Hàn Thẩm bị hành động này của Thùy Chi làm cho lo lắng. Một người nghiện vợ và lo lắng cho vợ như anh tuyệt đối không thể đứng yên để cô bị cô ấy nắm tay đung đưa qua lại như vậy. Anh vội vàng gạt tay cô ấy ra, chắn trước mặt Thi Nhi rồi thờ ơ bảo.
"Vợ tôi đang mang thai, không được làm vậy đâu!"
Mời Thùy Chi vào nhà, cô ấy không những không có gì gọi là rụt rè mà ngược lại còn rất nhiệt tình. Thấy Thi Nhi ngồi bên cạnh Hàn Thẩm, vậy mà cô ấy lại nhìn vợ của người ta chằm chằm không rời mắt. Cô ấy còn tận tình rót nước giúp Thi Nhi sợ cô phải khom người lên.
Hàn Thẩm ngồi đó, nhìn thấy tất cả, mặt thì tưởng như không biến sắc nhưng từ lâu đã tối sầm. Không hiểu sao cô ấy lại có thiện cảm với vợ mình ngay từ lần đầu tiên gặp mặt như vậy? Dù đã gặp mặt Thùy Chi hai lần và thấy cô khá thân thiện, nhưng anh vẫn cảm thấy không yên tâm, kiểu như máu đa nghi lại nổi lên. Nhìn hai vợ chồng họ quan tâm nhau như vậy, hai mắt cô ấy tỏ ra ngưỡng mộ đến vô cùng. Cô ấy thốt lên.
"Anh chị xứng đôi thật đấy! Giống như sinh ra là đã dành cho nhau vậy!"
Hàn Thẩm nghe xong câu này ruột gan mát hẳn, cười ngại ngùng nắm lấy tay của Thi Nhi.
"Cảm ơn! Tôi cũng thấy như vậy!"
Sau khi tiễn Thùy Chi về, cô ấy còn phải quay lại ôm Thi Nhi một cái mới mãn nguyện. Cô cũng cảm thấy cô ấy rất đáng yêu và thân thiện, rất bất ngờ khi một người khù khờ như Chung Thất lại làm quen được với cô nàng. Sau khi nghe Hàn Thẩm kể lại chuyện cậu ta vô tình làm hư xe của Thùy Chi, còn nói hai người họ cãi nhau như nước với lửa, Thi Nhi chỉ biết bật cười.
"Họ thật giống oan gia anh nhỉ?"
Anh nghe cảm thấy chính xác là như vậy, nên cũng gật đầu đồng ý. Thấy cô lại buồn ngủ rồi, anh liền dịu dàng bế cô lên rồi đi lên phòng. Thi Nhi rất nhanh đã đi vào giấc ngủ, lại còn ngủ gật trên tay của anh.
Về phần Chung Thất, cậu ta đưa Thùy Chi về đến tận cổng nhà vì xe cô ấy vẫn chưa sửa xong. Nhà cô quả nhiên là vô cùng lộng lẫy và to lớn, không khác gì Lâm gia nơi mà Hàn Thẩm ở lúc này. Chu đáo tháo dây an toà ra giúp, còn mở cửa xe để Thùy Chi bước xuống, cô cười vui vẻ nói.
"Cảm ơn nhé!"
Quản gia trong nhà lúc này bất ngờ mở cửa ra, vừa nhìn thấy Chung Thất đã bắt đầu như một cái máy ra đa thăm dò, nhìn cậu ta từ đầu tới chân. Im lặng một lúc lâu, ông quản gia lại nhìn sang Thùy Chi rồi hỏi kiểu ngập ngừng.
"Tiểu thư! Đây là..."
Biết ông ta lại suy nghĩ lung tung rồi, nên cô ấy liền cười cắt ngang.
"Bác hiểu lầm rồi! Anh ta là tài xế dự bị của con."