Hàn Thẩm nhìn Thi Nhi, cười có chút giang tà. Anh đưa tay xoa xoa lên gò má của cô hỏi vu vơ.
"Không biết khi nào thì em mới sinh con cho anh nhỉ?"
Chung Thất đang ngồi ở gần đó kiểm tra sổ sách, nghe xong không nhịn được mà họ sặc sụa, mặt thì đỏ như trái cà chua. Cậu ta vội vàng đứng dậy, luống cuống tới rơi sổ, rơi bút lung tung. Nhặt chúng lên, cậu ta nói vội rồi chạy đi ngay.
"Tôi nhận ra mình chưa đi tắm! Tôi xin phép đi trước ạ!"
Vừa chạy về phía nhà tắm, Chung Thất vưa nhăn khổ sở vừa lẩm bẩm.
"Mình vừa tắm luôn đó trời ơi!"
Thi Nhi nhìn thấy hành động này của cậu ta thì càng thấy ngại hơn nữa, cảm thấy ai kia thật là quá vô sỉ rồi. Không sợ ngại thì cũng phải nghĩ cô cũng biết ngại chứ? Chỉ cần nhớ lại khuôn mặt giang tà ấy của anh, cô thật chỉ muốn đào lỗ. Nhớ lại đêm tình yêu nồng nàn ấy, anh cứ luôn miệng nói cô phải sinh con cho anh, còn phải là con gái.
Tạm gác lại chuyện xảy ra khi nãy, hai người ngồi bên ghế ôm nhau bình yên. Thi Nhi ngẫm nghĩ một hồi lâu rồi hỏi anh.
"Mà tại sao lại là con gái?"
Hàn Thẩm nhìn cô, im lặng mọt lúc mới hiểu ra cô muốn hỏi chuyện gì. Đa phần các anh nghiện vợ đều muốn vợ mình sinh con gái, để không phải giành vợ với mình. Và Hàn Thẩm đây có lẽ cũng không ngoại lệ. Chỉ cần nghĩ đến việc con gái của mình sinh ra sẽ xinh đẹp như Thi Nhi, lòng anh lại có một niềm vui dâng trào không tả nổi. Anh muốn có một đứa con cùng cô, giống như một minh chứng cho tình yêu của họ. Không thể nhìn ra được những chuyện gì còn xảy ra phía trước, nhưng dù thế nào đi nữa anh cũng không để cô thiệt thòi .
Tại Phó gia.
Phó Dĩ Văn gần đây cứ hay đi sớm về khuya, uống rượu say bí tỉ không biết đường về. Về đến nhà thì cứ bị Lao Lệ Quyên cằn nhằn không ngớt. Phó gia bây giờ thật sự đã không còn gọi là gia đình nữa. Lão gia không muốn về nhà, mỗi lần làm xong thì cứ ở luôn trong công ty. Lao Lệ Quyên thì cả ngày đi mua sắm, đi chơi với những bà bạn của mình. Còn Phó Dĩ Văn, cậu ta lao đầu vào những cuộc chơi ở các bar lớn.
Chung Thất theo lời của Hàn Thẩm, đến công ty mang bữa tối cho anh. Ban đầu Thi Nhi muốn đi, nhưng anh không cho cứ bắt cô phải ở yên trong nhà. Ngang qua một quán bar nọ, cậu ta vô tình nhìn thấy Dĩ Văn đang say mèm, khoát tay mấy người bạn. Mãi lo nhìn theo, cậu ta bất cẩn tông phải đuôi xe hơi ở trước mặt. Bật ngửa ra sau một cái, còn chưa hoàn hồn thì chủ nhân của chiếc xe đó đã bước xuống.
"Trời ơi!"
Cô gái ấy kêu lên, phần đuôi xe đã bị móp hết một nửa. Nhìn thấy xe "cưng" của mình như vậy, cô như phát điên lên được. Chung Thất đang hoang mang không dám xuống xe thì bị cô gái kia đi đến đập cửa.
"Xuống xe! Xuống xe cho tôi!"
Cậu ta bất đắc dĩ quá phải xuống xe. Môi vừa hé ra, còn chưa kịp nói gì nữa thì đã bị cô gái kia mắng xối xả.
"Nhìn đi! Anh làm gì xe của tôi vậy? Mắt của anh giấu ở trong ví à? Hả?"
"Tôi... tôi..."
Cô gái ấy ăn mặc vô cùng sang trọng. Chiếc váy ôm body nhung đỏ hai dây vàng kiêu sa, để lộ vai trần gợi cảm, khuôn mặt cũng thật ưa nhìn. Nhưng trong mắt của Chung Thất lúc này, người đứng trước mặt mình khác gì là bà chằn lửa đâu?
Đứng thở một hơi mệt nhọc, cô gái ấy bắt đầu đưa ra quyết định.
"Không nói nhiều nữa! Đền đi!"
Chung Thất trố mắt ra nhìn. Mặc dì làm quản gia cho Hàn Thẩm không hề bị ngược đãi, tiền lương cũng rất hậu hĩnh. Nhưng chiếc xe này nhìn sang trọng và đắt tiền như vậy, tiền lương cả tháng cũng chưa chắc đền đủ.
Hàn Thẩm đứng ở ngoài cổng, đợi mãi mà người và cơm thì không thấy đâu. Anh vừa lo vừa khó chịu, đành phải lấy điện thoại ra gọi cho Chung Thất. Đang đứng đôi co với cô gái kia, cậu ta phải dừng lại nghe máy, dù vậy vẫn cứ nghe tiếng cằn nhằn bên tai.
"Cậu ở đâu? Tại sao chưa mang cơm đến?"
"Thiếu gia! Tôi..."
Chưa nói hết thì cô gái kia đã giành lấy điện thoại, nói thao thao bất tuyệt. Nào là cậu ta vô ý vô tư, không biết nhìn đường va phải chiếc xe đắt tiền của mình. Hàn Thẩm từ đầu đến cuối nghe không kịp hiểu, biết ngay đi lâu thế này là lại gây ra chuyện. Ngày trước cũng một lần cậu ta làm đổ sạp trái cây của người ta, đích thân anh phải bồi thường. Hàn Thẩm đưa tay day day thái dương, thở dài một hơi rồi hỏi.
"Tóm lại cô muốn gì?"
Cô gái ấy nhất quyết nói.
"Đền tiền."
Hàn Thẩm nhìn đồng hồ đen hiệu Nektom sang trọng, đã là 7h tối. Anh hắn giọng ho một tiếng rồi bảo.
"Hiện tại tôi còn ở công ty, nếu cô muốn đền tiền thì cứ bảo cậu ta đưa đến đây."
Nhận thấy được sự uy tín trong câu nói của anh, cô gái ấy liền chấp nhận. Liếc mắt nhìn Chung Thất một cái, cô ấy khoanh tay hỏi.
"Được. Tôi cần biết tên của anh."
"Phó Hàn Thẩm."
"Còn tôi, tên là Dương Thùy Chi."