Cô ta bị đặt trên giường, hô hấp cả hai dồn dập nóng như lửa đốt, Thẩm Tư Duệ cố gắng hết sức để lấy lòng Tô Vũ, hai tay vội vàng ở dây thắt lưng của anh ta.
Tô Vũ cũng mạnh bạo hôn lấy Thẩm Tư Duệ, nhưng khi cô ta đang sốt sắng gọi một tiếng "Anh Vũ.." thì cơ thể anh ta lại cứng đờ, tay đặt bên eo của Thẩm Tư Duệ cũng vội vàng buông lỏng, được một lúc thì anh ta rời đi.
"Anh còn một số việc cần phải xử lý, em… đi ngủ trước đi."
Tô Vũ nói xong thì lập tức rời đi, Thẩm Tư Duệ hoảng hốt vội vàng từ trên giường nhảy xuống ôm chặt lấy thắt lưng của anh ta.
"Anh Vũ, anh đừng giận được không? Chuyện tối qua em thật sự không có cố ý làm hại chị ấy… Em thừa nhận, em không thích chị ấy, em không xem chị ấy là chị gái của mình, nhưng nhiều năm như vậy rồi, chị ấy cũng chưa từng xem em là em gái của mình, lúc nào cũng ghét bỏ em, dù em có cố gắng thế nào đi nữa cũng bị chị ấy làm cho lu mờ. Nhưng em yêu anh, em đã cướp anh khỏi tay chị ấy, có lẽ đây là điều mà em đã nợ chị ấy, cả đời này cũng không thể trả được."
"Em thật sự rất mâu thuẫn, anh Vũ... anh đừng không để ý tới em, đừng không tin em, anh có biết không? Em đã đau khổ như thế nào, em thật sự rất đau khổ… Anh không biết hôm nay em đã trải qua những gì đâu…"
Đừng không tin tưởng cô ta...
Tô Vũ nhắm hai mắt lại, huyệt thái dương đau nhói.
Nếu như năm đó anh ta tin tưởng Thẩm Ngân Tinh, vậy có lẽ…
Bọn họ cũng sẽ không trở thành như bây giờ!
Nghĩ đến những lần anh ta không tin tưởng mà làm tổn thương Thẩm Ngân Tinh, trong lòng anh ta cảm thấy khó chịu đến cùng cực.
Tin tưởng...
"Tư Duệ, anh tin tưởng em còn chưa đủ nhiều hay sao?"
Thẩm Tư Duệ nghẹn ngào, dùng sức ôm chặt lấy Tô Vũ: "Đủ, đủ, vậy nên anh Vũ à, xin anh hãy tiếp tục tin tưởng em… Em thật sự rất sợ, xin anh đừng bỏ rơi em, xin anh đừng đối xử với em lạnh lùng như vậy… Đừng rời xa em..."
Tô Vũ kiệt sức nhìn Thẩm Tư Duệ khóc lóc sắp mất cả giọng nói, cuối cùng anh ta cũng không đành lòng, chậm rãi xoay người, quả nhiên gương mặt Thẩm Tư Duệ đã đầy nước mắt.
Anh ta không phải không biết rõ những chuyện đã xảy ra, cô ta thừa nhận mình có nhiều áp lực như vậy, chính là...
"Tư Duệ, rời khỏi giới giải trí đi."
Thẩm Tư Duệ ngẩn ra, hai mắt vừa rồi còn vì khóc lóc mà đỏ ửng bây giờ nháy mắt đã tái nhợt.
"Giới giải trí là một vòng luẩn quẩn, ngày nào cũng có người cầm kính lúp nhìn chằm chằm vào em, chỉ cần một chút tỳ vết thì đều sẽ bị phóng đại thành chuyện lớn, thị phi rất nhiều. Em yên tâm ở bên cạnh anh để anh đối xử tốt với em không được sao? Hôm nay Bạc thị cũng đã thông báo, ba tháng sau sẽ tới Pháp thi đấu cuộc thi nước hoa, Tô thị và Tri Tẩm đều sẽ tham gia, người chiến thắng sẽ có được thị trường của Bạc thị. Em chỉ cần làm Rosanna không phải tốt rồi sao? Như vậy sẽ không bị mệt…"
"Anh Vũ, không… sao có thể chứ… Em không thể, bây giờ em không thể rời khỏi Lam Vận, bà nội, ông nội cũng sẽ không đồng ý… Hơn nữa em cũng không muốn, em còn chưa đứng được ở điểm cao nhất, em không thể bị đánh bại chỉ với lần thất bại này… Anh Vũ, trận đấu điều chế nước hoa em sẽ tham gia, hơn nữa cũng sẽ lấy vị trí xuất sắc nhất, còn việc rời khỏi giới giải trí thì quá đột ngột, cho em thêm chút thời gian nữa có được không? Anh Vũ… Em xin anh..."
Tô Vũ nhìn cô ta một cái, cuối cùng cũng nặng nề thở ra một hơi.
"Anh sẽ không ép em, giờ em bình tĩnh trước đi, cuối tuần theo anh tới thủ đô một chuyến. Lúc trước anh đã nói rồi, sắp tới là đại thọ tám mươi tám của ông Bùi..."
Thẩm Tư Duệ gật đầu liên tục: "Em biết rồi, là nhà đầu tư lớn nhất của Tô thị, em sẽ biểu hiện thật tốt, sẽ không làm anh mất mặt…"
Tô Vũ nhìn cô ta, âm thầm thở dài một hơi: "Em nghỉ ngơi trước đi, anh còn có chút chuyện cần phải làm cho xong."
Cuối cùng anh ta hờ hững rời đi, Thẩm Tư Duệ thấy anh ta rời đi rồi mới đóng cửa phòng lại, sắc mặt tái nhợt từ từ ngồi xuống giường…