Thẩm Ngân Tinh dừng lại một chút: "...Chuyện này anh định không theo trình tự sao?"
"Em muốn nói yêu đương, anh có thể cùng em nói yêu đương cả đời. Chuyện này không mẫu thuận với chuyện kết hôn. Bây giờ em không đồng ý, sớm muộn gì cũng phải đồng ý, nếu đã định phải ở bên nhau, hà tất gì phải lãng phí thời gian?"
Thẩm Ngân Tinh im lặng một lúc, sau đó khẽ nhíu mày, biểu cảm hơi ngưng trọng: "Bạc Hàn Xuyên..."
Sắc mặt Bạc Hàn Xuyên tối lại, nghe giọng diệu này, là cô lại muốn từ chối.
Thẩm Ngân Tinh lại chớp mắt, không có quá nhiều biểu cảm, nhưng lại dễ dàng nhìn ra được, vẻ tủi thân của cô.
"Cho nên đây là coi như anh đang cầu hôn rồi sao? Một chút cũng không lãng mạn! Cả đời này em chỉ kết hôn một lần, anh nói xem nếu như em trong trạng thái mơ hồ như thế này gả cho anh, có vẻ như anh quá dễ dàng cưới được em. Giá thị trường của em vẫn rất cao, cũng không phải không có ai thích em...."
Dĩ nhiên anh biết!
Không chỉ đàn ông, ngay cả phụ nữ em cũng trêu chọc!
"Ai nói em rất dễ cưới? Giày vò anh một tháng...."
"Một tháng dài lắm sao?!"
Mới có một tháng, quả thực cô rất dễ rơi vào tay giặc có được không?
Qúa không rụt rè.
Bạc Hàn Xuyên liếc nhìn cô, thản nhiên nói:
"Nếu như anh nói, những người phụ nữ khác chỉ cần anh liếc mắt thôi đã muốn gả cho anh, em tin không?"
"..."
Tin!
Cô tin....
Đường đường là chủ tịch điều hành của tập đoàn tài chính Bạc thị, gia thế, tướng mạo, khí chất, lời nói, đều là trang bị đỉnh cao, nào có người phụ nữ nào không thích người đàn ông như vậy!
Đây chính là chuyện bao người tha thiết mơ ước.
Nào có người phụ nữ nào không muốn gả cho người đàn ông như thế?
Thẩm Ngân Tinh khẽ cười, đặt tay mình vào tay Bạc Hàn Xuyên, siết chặt: "Đời này tất cả may mắn của em, đều dùng vào việc gặp được anh. Em chính là người phụ nữ may mắn nhất thế giới này."
Bạc Hàn Xuyên nhướng mày, nâng hai bàn tay đang nắm chặt lên, hôn lên mu bàn tay cô.
"Anh mới là người may mắn nhất đó."
Thẩm Ngân Tinh dựa vào vai anh: "Nhưng cho dù thế nào, cầu hôn lần này không tính, em muốn một màn cầu hôn lãng mạn..."
"Cho nên anh có thể tạm thời không làm theo những trình tự đó không?"
"Anh có thể để tâm chút không? Đừng nhắc đến trình tự này nọ nữa?"
"Vậy không đi theo trình tự, anh có thể coi như bây giờ bây giờ chúng ta đã kết hôn rồi không?"
"Được voi đòi tiên!"
Bạc Hàn Xuyên đưa tay ngang qua vai cô, bàn tay to ấm áp nhẹ nhàng vuốt ve đầu cô, giọng nói trầm thấp vang lên:
"Nhanh chóng gả cho anh, nếu em muốn giấu mối quan hệ này, chúng ta có thể tạm thời không công khai. Đợi đến lúc em cảm thấy thích hợp, đến lúc đó chúng ta sẽ công khai."
"Ừm..."
Bạc Hàn Xuyên dừng một chút, lại nói:
"Vẫn nên đi theo trình tự đi, cuộc sống của em không nên có bất kỳ thiếu sót nào."
"Ừm..."
"Anh sẽ cho em một màn cầu hôn lãng mạn."
"Ừm..."
"Lễ kỷ niệm thành lập trường vẫn muốn tham gia cùng em."
"Ừm..."
Bạc Hàn Xuyên nhướng mày, hơi nghiêng đầu, quả nhiên Thẩm Ngân Tinh đã ngủ thiếp đi.
Làm việc cường độ cao nhiều ngày như vậy, ngủ thật sự là một chuyện xa xỉ.
Nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán cô, nhìn thấy khuôn mặt ngủ mê man của cô, trong mắt Bạc Hàn Xuyên hiện lên vẻ bất đắc dĩ và đau lòng.
Anh chưa từng nghĩ tới, sẽ có một ngày sẽ có một người phụ nữ ở bên cạnh anh, càng chưa bao giờ nghĩ tới, người phụ nữ của anh sẽ cùng anh sánh vai, sóng bước.
Anh hoàn toàn có thể che chở cô, nhưng tiếc rằng, cô luôn cẩn thận như thế, lo lắng trước sau, suy nghĩ quá nhiều thay anh.
Nhưng, cô mạnh mẽ thông minh như thế, càng khắc sâu vào tim anh.
Cô tồn tại ở thế giới này, thuộc về anh, là một kỳ tích.