Bạc Hàn Xuyên nghiêng đầu nhìn cô một cái, hơi cong môi.
Mọi người chỉ cảm thấy kim quang lấp lánh, đôi mắt sắp bị lóe đến nở hoa.
Có người phản ứng nhanh, vội vàng nói: "Tôi đi gọi sữa bò."
Ân Duệ Đức nửa ngày vẫn chưa phản ứng lại, trong lòng quả thực hối hận muốn chết.
Sớm biết hôm nay anh Bạc thật sự muốn đến đây, vừa rồi vì sao anh ta lại không đánh cược với Lệ Đình Khang chứ!
Tự nhiên lãng phí một cơ hội tốt như vậy.
Lương Tự Nhi ở bên cạnh cũng hơi ngẩn người, đương nhiên cô ta cũng biết Thẩm Ngân Tinh, gần đây trên mạng rất "hot", lại còn “bóc phốt” với Thẩm Tư Duệ rất ghê gớm.
Hơn nữa, hôm nay bọn họ coi như từng gặp mặt một lần.
Cô ta nhớ rõ…
Ánh mắt Lương Tự Nhi nhẹ nhàng lóe lên, quay đầu nhìn về phía người đàn ông bên cạnh.
"Đình Khang, cô Thẩm là đàn em khóa dưới của anh phải không? Thật trùng hợp, hôm nay chúng em mới gặp nhau xong."
Khuôn mặt tuấn mỹ của Lệ Đình Khang đã mất một nửa ý cười, đáy mắt lạnh lùng nhuốm vài tia băng giá.
Bạc Hàn Xuyên nghe tiếng thì quay đầu, thấy vẻ mặt anh ta, đôi mắt híp lại.
Lúc sau dường như nghĩ tới cái gì, tầm mắt anh nhìn lướt qua Lương Tự Nhi, đôi mắt hiện lên vẻ u ám, một lát mới thu hồi.
Thẩm Ngân Tinh cũng quay đầu nhìn, nhìn về phía từ Lệ Đình Khang từ lúc bắt đầu đã ngồi đó không nhúc nhích, trong mắt hiện lên một vẻ bất ngờ.
Không ngờ, anh ta và Bạc Hàn Xuyên lại là bạn.
Lệ Đình Khang hơi nâng mắt, tầm mắt đúng lúc đụng vào ánh mắt của Thẩm Ngân Tinh.
Thẩm Ngân Tinh gật đầu với anh ta: "Trùng hợp quá."
"Hôm nay hai người đã gặp nhau rồi?"
"Vâng, tổng giám đốc Lệ đưa bạn gái đến đài truyền hình ghi hình, đúng lúc lại gặp nhau."
Bạc Hàn Xuyên nhướng mày: "Đúng là trùng hợp."
Nếu Vinh Vinh thật đúng là con của Đình Khang, vậy sẽ không phải trùng hợp đâu.
Lúc này Ân Duệ Đức đột nhiên ngồi xuống bên cạnh Thẩm Ngân Tinh, nhìn cô, bất ngờ nói:
"Em… Em vẫn khỏe chứ?"
Thẩm Ngân Tinh nghiêng đầu nhìn anh ta, chờ khi nhìn thấy rõ gương mặt của Ân Duệ Đức, con ngươi hiện lên vẻ kinh ngạc.
"Sao anh lại ở đây?"
"Hôm nay chính là anh gọi điện thoại gọi anh Bạc ra!"
"Như vậy sao. Thật là trùng hợp." Thẩm Ngân Tinh không khống chế được đưa tay bịt kín miệng.
"Đúng là trùng hợp! Cực kỳ trùng hợp!" Ân Duệ Đức liên tục gật đầu.
Từ đầu tới đuôi đều nhắc đến chữ ‘trùng hợp’, lại làm cho Bạc Hàn Xuyên bên cạnh hoàn toàn lạnh mặt.
Là anh dẫn cô ra ngoài gặp bạn anh!
Sao lại có cảm giác cô và bạn bè của anh còn quen thuộc hơn cả anh vậy nhỉ?!
Đến bước giới thiệu cũng bị bỏ qua!
"Vậy… Hứa Thanh Vy đâu, gần đây hai người có liên lạc không?"
Thẩm Ngân Tinh gật đầu: "Có."
Ân Duệ Đức lắc đầu: "Em không biết đâu, lúc trước em rơi xuống nước, khiến cô ấy rất sợ hãi, sắc mặt tái nhợt đến trong suốt, khóc đến mất tiếng. Từ nhỏ đến lớn, anh chưa từng nhìn thấy cô ấy thất thố như vậy đâu."
Trong lòng Thẩm Ngân Tinh cảm động: "Em rất may mắn vì có bạn thân là cô ấy."
"Hai người đúng là tám lạng nửa cân, tính tình kia của cô ấy, cũng không kết giao được với mấy người bạn đâu."
"Thanh Vy rất tốt…"
Hai người nói chuyện có thể nói là "khí thế ngất trời", nhưng bên kia lại lạnh như mùa đông khắc nghiệt.
"Hai người… quen nhau?" Giọng nói trầm thấp của Bạc Hàn Xuyên lạnh lẽo như bọc sương lạnh, sâu kín vang lên.
Ân Duệ Đức ngẩng đầu, đột nhiên nhìn thấy đôi mắt đầy băng giá của Bạc Hàn Xuyên, anh ta chớp mắt, không rõ nguyên do.
Anh ta đắc tội anh Bạc lúc nào vậy?
Thẩm Ngân Tinh tự nhiên gật đầu: "Anh Ân là ân nhân cứu mạng của em."