"Bạc Hàn Xuyên, em không muốn vì chuyện không hẳn có thật tranh cãi với anh, chuyện này dừng ở đây được không?"
"Được, anh sẽ không nhắc lại nữa."
Đôi mắt u ám của Bạc Hàn Xuyên bị giấu đi.
Anh đưa ra đáp án không hề do dự, giọng nói kiên định, môi hôn mềm mại đặt lên tóc cô.
Sẽ không nhắc lại nữa.
Cho dù đứa bé kia thật sự là con của Đình Thâm cũng là chuyện của chính cậu ta.
Chỉ vì một đứa bé không có một phân quan hệ tới mình mà anh lại khiến cô khổ sở đến vậy.
Cho nên tất nhiên sẽ không bao giờ quản chuyện này nữa.
Chuyện Vinh Vinh cứ như vậy chấm dứt, Bạc Hàn Xuyên và Thẩm Ngân Tinh đều không nhắc tới nữa.
Xe lại lần nữa khởi động, Thẩm Ngân Tinh đề nghị đi siêu thị mua đồ ăn trước.
"Hôm nay thôi đi." Bạc Hàn Xuyên bỗng nói.
"Tại sao? Khó lắm mới có ngày cuối tuần."
"Chọc em không vui, đương nhiên không có tư cách ăn đồ em nấu."
Bạc Hàn Xuyên cẩn thận dè chừng nói.
Mũi Thẩm Ngân Tinh bỗng hơi chua xót, không chịu nổi giọng điệu anh lúc này.
Cô thở sâu một hơi, cuối cùng lại không nói gì cả.
Cô sợ mình vừa mở miệng sẽ không nhịn được lộ ra vẻ yếu đuối.
…
Về tới Đế Hào Hoa Đình, Bạc Hàn Xuyên đưa Thẩm Ngân Tinh đến cửa.
"Em nghỉ cho tốt."
"Vâng, anh cũng thế." Thẩm Ngân Tinh gật đầu, cũng không giữ anh lại, sắc mặt suy sụp mở cửa vào phòng.
Thân hình cao lớn của Bạc Hàn Xuyên cứ thế sững sờ trước cửa, ngoan ngoãn nhìn theo gương mặt uể oải lại vẫn xinh đẹp của cô, đôi mắt đen tối âm u.
Trước khi đóng cửa, Thẩm Ngân Tinh xoay người nhìn anh, cười khẽ: "Anh về trước đi, có việc gì em sẽ tìm anh."
Bạc Hàn Xuyên gật đầu, nhẹ nhàng buông một chữ: "Được".
Sau đó Thẩm Ngân Tinh liền đóng cửa lại.
Bạc Hàn Xuyên đứng yên ở cửa rất lâu, cuối cùng khép mi xoay người rời đi.
Di động bỗng vang lên, Bạc Hàn Xuyên đứng trước thang máy bấm nhận.
"Anh Bạc, cuối tuần ra ngoài tụ tập đi." Là giọng của Ân Duệ Đức lâu rồi không thấy, bên kia có vẻ ồn ào, có thể thấy bọn họ đã bắt đầu chơi rồi.
Bạc Hàn Xuyên dừng một lát, quay đầu nhìn thoáng qua cửa phòng của Thẩm Ngân Tinh, nhớ tới câu nói của cô lúc cuối thì vẫn từ chối.
"Không đi, mấy người cứ chơi."
"Đậu má, anh Bạc, anh về hơn một tháng rồi đấy! Trừ hôm anh nhậm chức thì chúng ta chưa tụ tập chơi lần nào đâu! Mau xuất hiện đi, đừng làm cho quan hệ giữa các anh em càng ngày càng xa."
Bạc Hàn Xuyên cau mày, nghĩ ngợi một lát: "Lần sau đi."
"Lần trước cũng nói lần sau, anh nhẫn tâm thật đấy."
"Ừ, lần sau lại nói." Bạc Hàn Xuyên kiên nhẫn nói thêm một câu rồi ngắt máy.
Sau đó vào thang máy đi xuống tầng dưới.
Mặc kệ hôm nay Thẩm Ngân Tinh nói bao nhiêu, nhưng ánh mắt lạnh nhạt của cô ấy lại vẫn luôn khắc sâu trong lòng anh không tan.
Anh cau mày cởi áo khoác đi vào phòng tắm, không lâu sau liền vang lên tiếng nước róc rách.
…
Hai mươi phút sau.
Bạc Hàn Xuyên bước từ phòng tắm ra, trên người khoác chiếc áo tắm dài màu xanh ngọc, dây lưng lỏng lẻo thắt bên eo, không cố tình buộc chặt.
Nhưng vẫn có thể nhìn ra đường cong thân hình hoàn mỹ, màu tóc đen như mực còn đang nhỏ nước.
Khi anh đưa tay lên lau tóc, cổ áo để lộ một mảng da thịt lớn trắng khỏe, vân da rõ ràng, cách một lớp áo tắm hơi mỏng đều cảm nhận được thân thể cường tráng rắn chắc, cho người ta cảm giác ấm áp an toàn.
Trong sự thanh tao cao quý lại lộ ra sự gợi cảm trí mạng.
Đây là một mặt mà bất cứ kẻ nào cũng không thấy được.
Nhưng đúng lúc này, cửa phòng bị người gõ vang.
Bạc Hàn Xuyên cau mày, người biết anh ở đây cũng không nhiều.
Nhưng anh vẫn ném khăn mặt xuống một bên, đi tới mở cửa.