Mặt Hứa Thanh Vy lập tức đen lại.
Mấy người thích show tình cảm, nên bị nổ chết hết đi!
Nhưng vừa nghĩ tới cảnh vừa rồi, Hứa Thanh Vy vẫn thoải mái thở dài một hơi.
"Nhưng mà hôm nay thoải mái thật đấy, vừa nhớ tới tình cảnh thảm hại nhếch nhác của Thẩm Tư Duệ và Lâm Quỳnh Anh là tớ lại thấy vui!"
Thẩm Ngân Tinh thản nhiên mỉn cười, không cho nói gì.
Lát sau, Hứa Thanh Vy lại nói thêm: "Nhưng hôm nay cậu khiến Thẩm Tư Duệ chịu nhục lớn như vậy, sau này e là cô ta lại tìm cậu gây chuyện cho xem..."
Thẩm Ngân Tinh đạm bạc nói: "Cô ta có khi nào không tìm tớ gây chuyện sao? Nhưng bây giờ tớ có thời gian, có tinh thần chơi đùa với cô ta. Chuyện quá khứ nên sớm giải quyết rồi."
Lúc trước cô tập trung toàn bộ sức lực vào Tô Thị, kết quả là may váy cưới cho người khác.
Tô Vũ, Thẩm Tư Duệ, nhà họ Thẩm...
Mọi nỗ lực và đau khổ mà mẹ và cô phải gánh chịu lại đổi lấy hạnh phúc và sự tham lam của bọn họ.
Không thể có chuyện tốt như vậy được.
"Xem ra chia tay Tô Vũ, đối với cậu là chuyện vô cùng may mắn. Tớ sẽ không bao giờ phải nhìn cô gái cả ngày xoay vòng vòng quanh Tô Thị kia nữa. Nhìn xem, bây giờ chúng ta có thể cùng đi làm, cùng dạo phố, sau đó còn..."
Hứa Thanh Vy còn chưa nói dứt câu thì đã thấy một người đàn ông mặc tây trang lịch lãm đi tới trước mặt hai người.
"Cô Ngân Tinh, cô Hứa."
Du Văn lên tiếng chào hỏi.
Thẩm Ngân Tinh ngạc nhiên: "Trợ lý Du, sao anh lại đến đây?"
Du Văn cười: "Ông chủ đến đón cô."
Thẩm Ngân Tinh nghiêng đầu nhìn sang, đúng là thấy được chiếc xe màu đen quen thuộc đỗ cách đó không xa, người đàn ông trong xe có lẽ đã thấy cô, anh mở cửa xuống xe, bóng dáng thon dài cao ngất cao quý dần lộ ra trước mắt mọi người.
Mặc bộ tây trang đắt tiền, không một nếp nhăn.
Khuân mặt lạnh nhạt, chỉ đứng ở đó liền mang theo khí thế bức người.
Nho nhã cao quý khiến người ta chùn bước.
Người qua người lại trong khu mua sắm rất nhiều, đi qua cũng chỉ dám liên tục quay đầu lại nhìn một cái, không dám dừng bước.
Người đàn ông như vậy, chỉ liếc nhìn cũng cảo thấy xa xỉ.
Hứa Thanh Vy lắc đầu, người đàn ông này đúng là cực phẩm.
Nhưng mà anh ta đến cũng thật nhanh.
Trung tâm thương mại này không nằm ở trung tâm thành phố, tuy không biết người này ở đâu, nhưng quanh đây đều chỉ có vài tòa chung cư kiểu cũ, vài chục năm nay chưa khai phá, có thể tưởng được, bằng giá trị con người của CEO Tập đoàn tài chính Bạc Thị, người này tuyệt đối sẽ không xuất hiện ở khu vực gần đây mới đúng.
Mọi chuyện cũng vừa xảy ra hai mươi phút, nếu anh ta đi từ trung tâm thành phố đến, chẳng lẽ anh ta bay tới?
Thẩm Ngân Tinh đi tới trước mặt Bạc Hàn Xuyên.
"Sao anh lại đến đây?"
Bạc Hàn Xuyên cúi đầu nhìn gương mặt xinh đẹp dịu dàng của Thẩm Ngân Tinh, khác một trời một vực với người phụ nữ mạnh bạo lạnh lùng trong màn ảnh vừa rồi.
Anh nâng tay lên dịu dàng đặt lên đầu cô: "Có bị thương không?"
Trong lòng Thẩm Ngân Tinh hơi rung lên, vẻ mặt càng dịu hơn.
"Không có, sao em có thể bị thương được?"
Bạc Hàn Xuyên cười khẽ: "Lúc này em nên bổ nhào vào trong ngực anh, khóc lóc kể lể hôm nay em chịu bao nhiêu ấm ức tủi thân, hoặc là nghĩ xem nên lấy lòng anh thế nào."
"Để làm gì?" Thẩm Ngân Tinh vô thức bật thốt hỏi.
"Thì như vậy anh mới có lý do làm chỗ dựa cho em, hủy diệt toàn bộ những người bắt nạt em."
Hứa Thanh Vy và Du Văn đứng một bên không hẹn mà cùng đưa mắt nhìn nhau.