Thẩm Ngân Tinh nheo mắt lại nhìn chằm chằm cô ta một lần nữa, khí thế hung ác nham hiểm.
"Cô nghe được nhiều lời đồn đại như vậy mà không biết tôi là người có thù tất báo sao! Từ đầu đến cuối tôi cho cô sáu cơ hội! Còn cô thì chế nhạo, lạnh mặt mười tám lần với tôi!"
"Là cửa hàng trưởng chi nhánh của một thương hiệu quốc tế tại Trung Quốc mà cô lại phân biệt đối xử với khách hàng, không coi ai ra gì, ninh nọt, bằng mặt không bằng lòng, chê nghèo yêu giàu, khúm núm nịnh bợ! Tôi đã nhịn cô đến bây giờ mà cô vẫn không tỉnh lại sao! Khiếu nại cô? Đương nhiên tôi phải khiếu nại rồi!"
Thẩm Ngân Tinh nói xong thì tìm điện thoại di động, Hứa Thanh Vy đang đứng ở cửa, đột nhiên nói: "Ngân Tinh, không cần đâu, mình đã gửi đơn khiếu nại giúp cậu rồi!"
Cô ấy vừa nói vừa giơ điện thoại trên tay.
Mà còn vượt cấp, trực tiếp "khiếu nại" với cấp trên cao nhất!
Thẩm Ngân Tinh liếc nhìn cô ấy rồi khẽ gật đầu.
Sắc mặt cửa hàng trưởng ở bên cạnh cực kỳ khó coi!
Cô ta thực sự bị khí thế trên người Thẩm Ngân Tinh làm kinh sợ rồi.
Người phụ nữ này từ đầu vẫn luôn im lặng, cô ta cho là cô chơi lớn, cảm thấy mình không xuống nước được nên lo lắng khẩn trương, lại không ngờ cô vẫn còn ghi tạc trong lòng mỗi tiếng nói cử động của cô ta!
Sáu cơ hội, mười tám lần đắc tội!
Nhớ kỹ rõ ràng như vậy, quả nhiên cô là người có thù tất báo!
Trong đầu cô ta không khỏi nhớ tới ánh mắt lạnh lùng khi cô ta đi lấy trang sức.
Nghĩ đến đây cô ta chợt rùng mình.
Từng câu từng chữ của Thẩm Ngân Tinh nói mang theo góc cạnh như những hòn đá nện vào người cô ta!
Hiện giờ giờ cô ta không dám động đậy, dù chỉ một chút, ngay cả nói chuyện cũng không có sức!
Cô ta cố hết sức lực ngẩng đầu nhìn Thẩm Ngân Tinh.
Lại thấy khuôn mặt xinh đẹp lại kiêu ngạo lạnh lùng của cô, chẳng những không có một chút thấp kém hèn mọn, mà giống như một nữ vương ở trên cao bất khả xâm phạm, được bao phủ bởi một lớp sương băng, khí thế kinh người gần như làm người khác nghẹt thở.
"... Tôi ..." Cô ta cố gắng run rẩy, nửa ngày mời nói được một chữ, nhưng lại bị Thẩm Ngân Tinh cắt ngang.
"Cô nên ngậm miệng lại. Lúc nên nói thì cô không nói, bây giờ, tôi kinh thường nghe cô nói. Để tôi trả tiền trước rồi mới gói lại cho tôi? Được, vậy tôi trả tiền trước!"
Giọng nói của Thẩm Ngân Tinh như một khối băng rơi xuống trong một hang động lạnh lẽo, lạnh lùng có khí phách, sau đó dưới tầm mắt của mọi người, cô sải bước đi tới quầy thu ngân.
Nhân viên thu ngân vừa thấy Thẩm Ngân Tinh lấy thẻ ra, sắc mặt lập tức thay đổi!
Đột nhiên cô ngẩng đầu lên liếc nhìn Thẩm Ngân Tinh, sau đó lại đưa mắt nhìn cửa hàng trưởng ở phía xa!
Đó là một ánh mắt phức tạp mà mọi người không thể hiểu được.
Tay đang cầm túi của Thẩm Tư Duệ đột nhiên siết chặt, trong lòng cô ta có dự cảm không lành!
"Thôi đi, chảnh cái gì chứ, mua lại toàn bộ cửa hàng? Ngược lại tôi cũng muốn xem cô có bao nhiêu tiền mà có thể mua cả cửa hàng!"
Lâm Quỳnh Anh nói xong hai tay vòng trước ngực, vặn vẹo eo thon, đi về phía quầy thu ngân.
Cũng vì câu nói này của Lâm Quỳnh Anh làm mọi người dần lấy lại tinh thần.
Nhìn thấy sắc mặt khó coi của cửa hàng trưởng, bọn họ nhao nhao tiến tới an ủi cô ta.
"Cửa hàng trưởng đừng lo lắng, để cô ta khiếu nại đi! Cô vì công ty mà lập nên thành tích cao như vậy, sao công ty có thể phạt cô được?"