Trình Nhược Nhiên lập tức trả lời "Được, vậy Tổng giám đốc Thẩm, còn gì muốn sắp xếp không ạ?"
"Không có."
Đi vào phòng làm việc, Thẩm Ngân Tinh trực tiếp gọi cho Triệu Ngọc.
Cơ hồ một giây sau điện thoại đã bắt máy, bên kia lập tức truyền đến giọng của Triệu Ngọc: "Alo, chị Tinh."
"Sở Diệc chưa dậy sao?" Thẩm Ngân Tinh trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.
"Vâng." Triệu Ngọc hừ một tiếng, sắp khóc tới nơi.
Mỗi lần có lịch làm việc buổi sáng, cậu ta đều muốn chết ngàn vạn lần.
Lúc Sở Diệc bị gọi dậy, tức giận giống như núi lửa phun trào vậy, nơi cơn tức giận đổ xuống, nói là sinh linh đồ than cũng không quá.
Mấy ai chịu cho nổi?
Nghĩ đến ngày mai còn phải gọi anh ta thức dậy, không bằng bắt cậu ta chết đi.
Thẩm Ngân Tinh trầm ngâm một lúc, sau đó nói vào điện thoại.
"Em xuống phòng bếp lấy chút nước..."
Triệu Ngọc hít một hơi khí lạnh, trong nháy mắt đã kịp phản ứng đây là ý gì, liền vội vàng lắc đầu: "Không được không được không được, chị Tinh, chị như vậy là hại chết em đó!"
"Nghĩ gì vậy, chị chỉ muốn em tưới chút nước cho bình hoa trong phòng khách giúp chị thôi."
"...Chị Tinh, giờ đã lúc nào rồi, chị còn muốn tưới nước cho hoa chứ?"
Giọng của Thẩm Ngân Tinh hơi trầm xuống: "Hoa của chị héo, em chịu trách nhiệm nhé?"
"Được được được, em sai rồi, em lập tức đi. Nhưng chị Tinh à, hiện giờ Sở Diệc..."
"Ừm, không gấp."
Triệu Ngọc hít sâu một hơi, kiềm chế tâm trạng đi lấy một ly nước, sau đó tưới vào bình hoa trong phòng khách.
Không gấp sao?
Đúng rồi, bây giờ không gấp, ngày mai mới gấp!
Vậy sáng sớm hôm nay bắt cậu ta chạy qua đây làm gì chứ?
Triệu Ngọc ở bên này vừa than thở, vừa cho nước vào bình hoa thủy tinh.
Nhưng vừa mới đổ vào, bỗng nhiên trong phòng vang lên tiếng báo động đinh tai nhức óc.
Dọa cậu ta sợ đến mức cong eo, ôm đầu chạy trốn.
"Có chuyện gì vậy?"
Thẩm Ngân Tinh qua điện thoại nghe thấy âm thanh báo động vang lên, nhếch môi cười: "Em đổ quá mức nước rồi."
Triệu Ngọc: "..."
Chưa đến một phút sau, cửa phòng ngủ đột nhiên mở ra.
Khuôn mặt đẹp đẽ mang theo vẻ kiêu ngạo khó kiềm chế, lúc này lại lạnh lẽo như tảng băng, ánh mắt hung dữ đáng sợ, tựa như muốn xé nát người nuốt vào bụng.
"Chuyện gì vậy?" Vừa lên tiếng, xung quanh như có một đống vụ băng.
Triệu Ngọc cầm điện thoại di động, sợ hãi không dám đi nhìn khuôn mặt đen xì của Sở Diệc.
"Đưa điện thoại cho cậu ta." Giọng nói trong trẻo lạnh lùng của Thẩm Ngân Tinh vang bên tai, Triệu Ngọc như được đại xá, vội vội vàng vàng đi đến đưa điện thoại di động cho Sở Diệc.
"Là chị Tinh, chị Tinh..."
Quả nhiên, Sở Diệc vừa nghe đến Thẩm Ngân Tinh, biểu cảm trên mặt liền dịu đi mấy phần, cầm lấy điện thoại di động: "Sao thế?"
"Hôm nay chỉ là diễn tập. Tám giờ ngày mai, nhớ thức dậy đúng giờ, nếu không cậu có thể tự chọn, muốn nghe âm thanh máy báo động, hay là kèn trống hợp tấu, hoặc là mời cho cậu một vũ đoàn đến đây, tùy cậu chọn..."
"..."
Khuôn mặt đẹp trai của Sở Diệc đen đi vài phần.
Kết quả Thẩm Ngân Tinh còn nói một câu "Nếu như khó lựa chọn quá, vậy ngày mai tôi chọn cho cậu cũng được, đến lúc đó cậu có thể hồi hộp hơn đấy."
Gân xanh trên trán Sở Diệc giật giật: "Ma nữ!"
Thẩm Ngân Tinh từ chối trả lời: "Tôi rất mong chờ ngày mai đấy."
Nói xong, cô liền cúp điện thoại.
Sở Diệc nhìn chằm chằm di động một lúc lâu, cuối cùng đưa điện thoại cho Triệu Ngọc.
Sau đó lúc cậu ta xoay người muốn đi vào phòng ngủ, liền nghe thấy tiếng báo động vang khắp phòng, cậu ta âm thầm nghiến răng hét lên: "Mau tắt cái tiếng này chó chết này cho tôi!"