“Em, em làm gì vậy?” Kiều Tang không thể tin được liền hỏi
“Anh dám bán tôi cho bạn anh sao?” Trình Mộ Thanh hò hét, nước mắt rơi xuống
“Không phải… cái đó… em nghe anh giải thích” Kiều Tang muốn giải thích
“Anh không cần giải thích, tôi không nghĩ anh lại đối xử với tôi như vậy, người đàn ông hèn hạ, bỉ ổi, lão nương đây hiện tại sẽ vứt bỏ ngươi” Trình Mộ Thanh hô to, không nghĩ người đàn ông cô yêu lâu như vậy mà lại đối xử với cô như thế, phát tiết không đủ, cô bưng ly rượu tạt lên người hắn
Nhất thời mọi người chế giễu nhìn Kiều Tang, Trình Mộ Thanh xoay người bước đi
“Chờ một chút” Kiều Tang ra tiếng
Trình Mộ Thanh tạm dừng, quay đầu lại, ánh mắt ảm đậm ngập tràn sự thù hận
“Em muốn chia tay? Có thể nhưng uống hết ly rượu này đi, rồi chúng ta sẽ chia tay” Kiều Tang vô lại lưu manh nói
“Bệnh hoạn” Trình Mộ Thanh mắng, lại định đi nhưng tay cô bị hắn bắt lấy, cô quay đầu lại, ánh mắt ngập tràn thuốc súng ” Rốt cuộc anh muốn gì?”
“Tôi nói, uống hết chén rượu này là em có thể đi” Kiều Tang trên mặt thật viết ba chữ ” Không biết ngại”
Trình Mộ Thanh dừng một chút, đôi mi thanh lệ tàn nhẫn đảo qua, tiện tay lấy ly rượu một hơi uống sạch, sau đó nói ra hai từ ” Hỗn đản” rồi xoay bước đi
“Oaoaoa, Kiều Tang, anh thật bẽ mặt nha, bị một người phụ nữ mắnng…” Bạn bè của Kiều Tang nói
Kiều Tang nhìn đến bóng dáng của Trình Mộ Thanh, khóe miệng khinh miệt gợi lên, ánh mắt tàn nhẫn ” Là cái gì … đợi lát nữa sẽ biết..”
Mới đi được vài bước, Trình Mộ Thanh phát hiện có gì đó không khỏe, vì sao mà người cô nóng rực như vậy? Hơn nữa cả người còn muốn phóng đãng..
Ý thức thứ nhất được chính là ly rượu kia có vấn đề! Chết tiệt, Trình Mộ Thanh mắng một câu, cô trước kia từng làm ở quán bar, chuyện như thế này đã sớm gặp qua, nhưng không nghĩ chính mình hôm nay lại bị trúng chiêu.. Thật con mẹ nó hỗn đản!
Tưởng tượng một lúc nữa Kiều Tang sẽ đuổi theo cô liền chạy ra ngoài
“Phanh” một tiếng, cô đâm đầu vào trúng một người..
“Trình Mộ Thanh” Kiều Tang đuổi theo..
TRình Mộ Thanh theo bản năng, ngẩng đầu nhìn người mình vừa đụn phải, một đôi ngươi trong trẻo nhưng lạnh lùng, vẻ mặt khí suất rất đẹp nhưng không hề tà mị, ước chừng cao hơn cô một cái đầu, trên mặt mang theo vài phần sắc bén, tươi đẹp tuyệt hậu thế, chính là hiện tại Trình Mộ Thanh không có tâm tình thưởng thức, câu đầu tiên cô nói ra chính là ” Chúng ta lên giường đi”
Đọc tiếp Tổng Tài, đưa cục cưng cho tôi – Chương 4