Mây mưa một hồi với đủ loại tư thế, di chuyển đến hết mọi ngóc ngách trong căn phòng ngủ. Đến lúc hai người mệt nhoài cả ra trên chiếc ghế sofa dài, Tề Khang Vũ mới ốm Mễ Yến Thanh đi vào bên trong phòng tắm.
Cửa đóng sầm, tiếng nước từ vòi sen chảy xào xào, mang theo nhiều âm thanh khoái cảm truyền ra bên ngoài, càng làm cho người vốn không muốn nghe thêm ứa tận tâm gan.
Mộng Tịch nhanh chóng lục lọi mấy ngăn kéo nhỏ để tìm chìa khóa mở cửa phòng. Cô loay hoay một hồi lâu, tay chân lóng ngóng mở cánh cửa gỗ rồi thất thểu đi xuống dưới nhà.
Đến phía dưới chân cầu thang, Mộng Tịch không sao bước thêm được nữa. Cô chọn góc khuất sâu bên trong chân tường phía dưới cầu thang mà ngồi dựa vào, hai tay ôm chặt lấy đầu gối. Bao cảm xúc chua xót dồn nén ở trong lòng, cô tuôn trào ra theo hai hàng nước mắt, rơi lã chã xuống gò má, ra cả hai bên cổ chảy tận xuống cổ áo, ướt sũng một mảng lớn. Để ngăn tiếng nấc đang ậm ừ trong cổ họng, Mộng Tịch cắn chặt vào cổ tay, nghiến mạnh.
Rõ ràng là khung cảnh thể thương như thế, vậy mà vẫn có một người phụ nữ trung niên đứng ở đằng xa vẫn bình thản quan sát mọi chuyện. Bà ta khẽ nhếch khóe môi dày thâm sì, nặn ra một nụ cười quỷ quyệt.
"...Phu nhân, tôi đã làm mọi chuyện như bà đã căn dặn, quả nhiên Tề thiếu nổi trận lôi đình với Chu Mộng Tịch. Bà thấy hài lòng chứ ạ?"
“Tốt, tốt lắm. Trương Cầm, bà cứ nghĩ đủ mọi cách để làm vợ chồng chúng nó lục đục đi. Đừng để Chu Mộng Tịch và Tề Khang Vũ được ngày nào yên thân, có biết chưa?” Một giọng nói khan khan truyền đến từ đầu dây bên kia, đầy đắc chí.
“Tôi biết rồi thưa Thẩm phu nhân. Bà cứ yên tâm đi, tôi nhất định sẽ không làm bà phải thất vọng."
Quản gia Trường tắt máy, tiện tay nhét chiếc điện thoại vào trong túi áo. Bà ta tiếp tục quan sát Mộng Tịch, nhưng đột nhiên giật mình bỏ đi vì nghe thấy tiếng chuông điện thoại của cô vang lên.
Qua mấy cuộc điện thoại, cô mới mở ra nghe. Nhìn tên người gọi nổi trên màn hình, cô sụt sùi mấy cái rồi dùng cả bàn tay lau hết nước mắt một cách thô bạo.
“Cha..."
“Mộng Tịch, sao bây giờ con mới nghe máy.”
“Con..mãi xem truyền hình nên không để ý tiếng chuông điện thoại.” Cô nói dối.
Chu Bá Thành ở bên Mỹ rất nhớ con gái, nhưng vì bận rộn với công việc, lại khác múi giờ nên ít khi gọi điện thoại về cho Mộng Tịch được. Ông chỉ mong nhanh nhanh kết thúc việc xác nhận công ty mà trở về nước hơn để có thể ở gần cô.
“Mộng Tịch, cha nghe giọng con không tốt lắm. Có phải con bị ốm không?”
Con gái lâu ngày được cha hỏi han quan tâm, càng làm cho Mộng Tịch thêm yếu lòng. Trong lúc buồn tủi, cô chỉ mong được kể hết với Chu Bá Thành, nhưng lại không có cách nào thốt nên lời. Mộng Tịch chỉ khịt mũi vài cái, giấu nhẹm đi cái tình cảnh trớ trêu của bản thân hiện tại.
“Con chỉ bị cảm nhẹ thôi, không có gì đáng nghiêm trọng. Người phải quan tâm cho sức khỏe của bản thân đó, đừng cứ lo lắng cho con mãi nữa.”
“Được được, ta biết tự chăm sóc cho mình mà. Con phải nhớ uống thuốc đầy đủ nhé.”
Hỏi han sức khỏe xong xuôi, Chu Bá Thành phải đi dự một cuộc họp quan trọng. Trước khi tắt máy, ông đã thông báo cho Mộng Tịch một tin tức quan trọng, khiến cho cô càng thêm lo lắng.
“Mộng Tịch à, tuần sau cha sẽ về nước. Ta nhớ con lắm.”
Cô buông chiếc điện thoại xuống dưới sàn nhà. Cô khẽ phát ra tiếng rên rỉ đầy ảo não, cả người bồn chồn không yên. Nếu cha cô trở về, tận mắt chứng kiến cảnh tượng con gái bảo bối của mình bị người ta hành hạ, thì không biết còn xảy ra chuyện phiền phức gì nữa?
Tề Khang Vũ đem Mễ Yến Thanh trở về khách sạn. Cả buổi chiều hắn cứ vùi đầu vào máy tính để giải quyết công việc cho đến tối, chỉ
trừ lúc ăn. Đến lúc mọi thứ xong xuôi, ổn thỏa thì trời đã rất khuya
rồi.
Hắn cất chiếc laptop vào chiếc cặp táp rồi nằm xuống bên cạnh Mẽ Yến Thanh đã ngủ thiếp đi từ trước. Sợ cô ta lạnh, Tề Khang Vũ liền kéo chăn lên đắp cho hai người. Đôi tay hắn đặt lên eo cô ta, mắt vẫn mở to ngắm nhìn khuôn mặt đang ngủ kia.
Thành thật mà nói, Tề Khang Vũ từ lúc biết Mễ Yến Thanh là người
cạnh hắn bên trong ngôi nhà gỗ đáng sợ kia, hắn đã xem cô ta như chiếc phao cứu sinh của mình vậy. Những lúc mệt mỏi hay phát điên lên vì bóng ma quá khứ, chỉ cần hắn có cô ta ở bên cạnh thì hắn đã có thể tịnh tâm được mấy phần.
Tất cả đều là do người phụ nữ mà hắn gọi là mẹ kia. Tề Khang Vũ càng yêu bà bao nhiêu, bà càng tìm đủ mọi cách mà dày vò hắn. bấy nhiêu. Để rồi khi bà chết đi, hắn phải mang theo căn bệnh tâm lý quái ác đến suốt đời – chứng rối loạn nhân cách.
Tề Khang Vũ từ từ chìm vào trong mộng mị. Đáng tiếc, nó lại không phải là một giấc mộng đẹp. Trong mơ, hắn nhìn thấy dáng vẻ cuối cùng của mẹ hắn khi bà còn sống, gầy gò, hốc hác.
“Bà lại xuất hiện làm gì, mỗi lần nhớ đến bà, chỉ làm tôi thêm đau đớn thôi.”
Tề Khang Vũ như có thể tự làm chủ mình trong giấc mơ mà nói lên cảm xúc hiện tại của bản thân. Nhưng trái với sự tức giận mà hắn suy nghĩ, mẹ hắn lại nhìn hắn cười hiền hậu.
“Khang Vũ, mẹ nhớ con.”
“Không, bà vốn dĩ không yêu thương tôi, bà không có lý do gì nhớ tôi cả. Chỉ là tôi không thể hiểu được, vì sao bà yêu người đàn ông kia mà kiên quyết lấy cha tôi chứ? Vì sao bà không cần tôi lại sinh tôi ra làm gì? Tôi ghét bà, bà đi đi.” Hắn gào thét trong giấc mơ, tay xua loạn xạ để đuổi người phụ nữ kia đi. Ngay cả ở ngoài đời thực, thi thoảng hắn cũng phát ra vài âm thanh đau đớn.
-
Khuôn mặt của người phụ nữ ngày càng mờ dần, rồi từ từ hóa thành tro bụi. Trước khi biến mất hoàn toàn, bà nhìn hắn với đôi mắt đỏ ngầu chết chóc.
“Khang Vũ, đi với mẹ đi.”
“Không, bà mau đi đi, đi đi.”
Hắn giật mình tỉnh dậy, nhìn sang Mễ Yến Thanh đang khẽ cựa quậy, có lẽ là bị hắn làm cho kinh động. Nghĩ vậy, Tề Khang Vũ nhẹ nhàng rời khỏi giường, đi thẳng vào trong phòng tắm xả nước.
Nước lạnh phủ khắp khuôn mặt anh tuấn, Tề Khang Vũ nhìn mình trong gương một lúc lâu, bản thân đột nhiên cảm thấy chán ghét cái hình hài của mình. Không thể phủ nhận, hắn thật sự rất giống mę.
Hắn ra bên ngoài, không vội lên giường ngủ tiếp mà ngồi ở ghế. Đôi mắt nhạy bén lướt ngang qua cuốn lịch để bàn rồi dừng lại, nhìn chằm chằm vào ngày mười lăm tháng bảy âm lịch.
Tề Khang Vũ khẽ thở dài. Suýt chút nữa thì hắn lại quên mất, hai hôm nữa chính là ngày giỗ của mẹ hắn.