Chiếc Bugatti màu đen huyền chạy thẳng vào bên trong khuôn viên của một ngôi biệt thự lớn. Tề Khang Vũ đi xuống, cẩn thận mở cửa xe cho Mễ Yến Thanh bước ra.
Mễ Yến Thanh mặc một chiếc đầm body màu hồng phớt dài đến đầu gối, tà xẻ cao ngang đùi, cùng với chiếc cổ tim khoét sâu dễ dàng phô ra bộ ngực đầy đặn, căng tràn như muốn tuôn hẳn ra bên ngoài. Cô ta nhìn khung cảnh xa hoa xung quanh căn biệt thự, không khỏi thốt ra một câu cảm thán:
“Khang Vũ, chỗ này đẹp thật đó!”
Tận mắt nhìn thấy ngôi biệt thự mà Tề gia chuẩn bị cho Mộng Tịch và Tề Khang Vũ, ham muốn trở thành Tề phu nhân của Mễ Yến Thanh càng nổi lên rõ rệt. Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, cô ta có thể tưởng tượng ra cảnh mình chính là chủ nhân ngôi biệt thự này, thoải mái tận hưởng mọi thứ.
Tề Khang Vũ đột nhiên ôm lấy eo Mễ Yến Thanh, kéo cô ta ra khỏi giấc mộng hão huyền. Hắn đưa cô ta vào trong phòng khách, cả quá trình, hai người dính chặt lấy như sam, không rời.
“Khang Vũ, anh về rồi à.”
Mộng Tịch đang ngồi đọc sách ở phòng khách, nghe thấy tiếng động, cô liền ngước lên nhìn. Khóe môi đang cười bỗng tắt lịm, đôi mắt đen láy đơn thuần của cô toát lên sự thất vọng trông thấy rõ.
Tề Khang Vũ như phớt lờ sự hiện diện của cô, trực tiếp kéo Mễ Yến
Thanh đi về phía cầu thang. Nhưng mà vừa đi được vài ba bước, hắn liền đứng lại, nheo mắt hướng về khung tủ kính trống trải ở đằng kia.
“Chiếc bình sứ Thanh Hoa đâu rồi?”
“À, thật ra..em...” Mộng Tịch lúng túng, cô nửa muốn nói ra sự thật, nửa lại muốn bao che cho quản gia Trương.
Vậy mà không biết Trương Cầm chạy ra từ khi nào, chỉ thấy bà ta đứng trước mặt Tề Khang Vũ, khúm núm cúi đầu:
“Tề thiếu, là do tối hôm qua tiểu thư có ý tốt muốn lau sạch chiếc bình quý giúp ngài, nhưng lại không may để trượt tay làm vỡ. Xin ngài đừng tức giận”
Bà ta vừa dứt lời, Tề Khang Vũ liền quay ngoắt sang nhìn Mộng Tịch, ánh mắt trợn lên hung dữ. Hắn đi đến bên cô, không chút động tác dư thừa mà nắm lấy cần cổ phía sau của Mộng Tịch, kéo thẳng ra bên ngoài.
“Khang Vũ, anh làm gì thế?” Mộng Tịch bắt đầu kháng cự, nhưng không có tác dụng.
Hắn lôi Mộng Tịch ra đến đài phun nước ở giữa khoảng sân rộng, hung hăng đìm khuôn mặt nhỏ của cô xuống nước.
Cô bị nước làm sặc, không ngừng lấy tay vùng vẫy, đập cho nước văng loạn xạ lên. Hắn vẫn không chịu dừng lại, điên cuồng ấn phần đỉnh đầu của Mộng Tịch chìm sâu trong nước. Người làm đang
tỉa cây, lau dọn ở quanh đấy nhìn thấy không khỏi khiếp sợ, nhưng không có một ai dám ngăn cản hành động của hắn.
Mễ Yến Thanh đứng ở đằng sau, chứng kiến tất cả mọi chuyện. Cô ta khoanh tay trước ngực đứng nhìn, tựa như chiêm ngưỡng một khung cảnh đặc sắc, khóe miệng không nhịn được mà cong lên một nụ cười thỏa mãn.
“Tề thiếu, xin người dùng tay lại. Người còn tiếp tục làm như vậy, tiểu thư sẽ xảy ra chuyện mất.”
Tiểu Hạ chạy ra từ trong phòng bếp, cô quỳ xuống chân Tề Khang Vũ, không ngừng khóc lóc, cầu xin cho Mộng Tịch.
Trương Cẩm thấy tình hình không ổn, nếu cứ tiếp tục có thể gây án mạng. Bà ta bèn làm ra bộ mặt lo lắng giả tạo, đứng lên trước nói mấy lời:
“Tề thiếu, xin ngài bớt giận, giơ cao đánh khẽ mà tha cho tiểu thư.”
Lời của hạ nhân nói, Tề Khang Vũ xem như cỏ rác, không thèm nếm xỉa đến. Lực đạo ở cánh tay hắn không có dấu hiệu thuyên giảm mà vẫn hung hăng đè Mộng Tịch xuống bồn nước lạnh.
“Khang Vũ, anh bớt nóng giận đi, lỡ như xảy ra án mạng thì lại không hay đâu.” Mễ Yến Thanh cuối cùng cũng lên tiếng.
Nếu người con gái hắn yêu đã lên tiếng cầu xin giúp, Tề Khang Vũ liền thuận theo ý cô ta. Dù sao hắn trừng phạt Mộng Tịch cũng không phải vì cái bình quý bị vỡ, mà vì hắn ghim trong lòng chuyện
bữa tiệc, cô cả gan dám đẩy cô tình nhân nhỏ bé của hắn xuống bể nước.
Mộng Tịch được thả tự do. Cô ngồi bệt ra đất, hít lấy hít để khí trời, hai mắt còn đỏ hoe, cay xè vì ngợp nước. Thấy cô họ lên từng cơn dữ dội, Tiểu Hạ lo lắng mà liên tục vuốt sống lưng Mộng Tịch để có khỏi bị sặc.
“Còn ngây ra đó làm gì, các người không cần làm việc à?”
Mọi người lại ai làm việc người nấy, thôi không chú ý đến hắn nữa. Ở trước đài phun nước, chỉ còn lại bốn người, cô, hắn, Mễ Yến Thanh cùng Tiểu Hạ.
“Cô mau vào bếp lấy một chai rượu vang cùng ly uống rượu, mang lên trên phòng cho tôi.”
“Vâng ạ.” Tiểu Hạ lên tiếng.
Tề Khang Vũ cau mày, viền môi nhếch nhẹ lên, ngón tay trỏ thon dài liền dịch sang bên phải một chút, ngay trước mặt Mộng Tịch.
“Tôi nói cô ta, không phải cô.”
Mộng Tịch thất thần ngồi ngây ra đó, không hiểu Tề Khang Vũ là đang muốn làm gì tiếp theo.
“Nhanh lên, đừng để tôi phải chờ”
Hắn nói rồi bể bổng Mễ Yến Thanh lên, đi vào trong nhà. Còn cô thì
cứ như một con ngốc, lật đật đứng dậy, chạy đi làm theo lời hắn sai bảo.