Bà nội Tịch thấy Vũ Tiểu Kiều nói “Không quen biết” thì trong lòng lại có chút thất vọng kì lạ.
“Hoá ra là không quen biết à.”
“Lão phu nhân, bà nghỉ ngơi cho khoẻ. Nếu cơ thể của bà còn có chỗ nào không thoải mái mà là do trách nhiệm của chúng cháu thì có thể tìm cháu vào bất cứ lúc nào.” Vũ Tiểu Kiều lễ phép cúi người một cái với bà lão.
Bà lão nhìn Vũ Tiểu Kiều hai cái, đúng mực, không a dua nịnh hót, cử chỉ hành động có phép tắc, trong sự dịu dàng lại lộ ra một sự quật cường, trong sự quật cường lại lộ ra sự xinh đẹp tinh tế, thực sự là rất không tệ.
Thật là đáng tiếc!
Bà lão nhắm mắt lại, ừm một tiếng rồi không lên tiếng nữa.
Vũ Tiểu Kiều kéo anh trai rời khỏi phòng bệnh, Cung Cảnh Hào cũng đi theo ra ngoài.
“Vũ Tiểu Kiều!”
Vũ Tiểu Kiều đứng vững bước chân, quay đầu nhìn vào gương mặt ngông nghênh của Cung Cảnh Hào, “Có chuyện gì?”
“Ngày mai cô có thể về trường học rồi.”
Hôm nay là hôm cuối cùng Vũ Tiểu Kiều bị xử phạt đình chỉ học.
“Sao nào? Trở về trường học tiếp tục bắt nạt tôi sao?” Vũ Tiểu Kiều lạnh lùng nói.
Cung Cảnh Hào khó chịu nói, “Ai bảo tôi nhìn thấy cô chướng mắt!”
“Một thời gian không lâu nữa là đến kì thực tập năm 4 rồi, tôi cũng sẽ không làm đại thiếu gia Cung chướng mắt nữa! Mấy năm nay khiến mắt của đại thiếu gia Cung không thoải mái, tại đây tôi xin lỗi anh.”
Giọng nói của Vũ Tiểu Kiều khiến Cung Cảnh Hạo rất tức giận, ánh mắt anh ta càng trở nên đen kịt.
“Vũ Tiểu Kiều, hình như cô rất thích khiêu khích tôi!”
“Anh hiểu lầm rồi, không phải tôi khiêu khích anh mà là tôi đang bảo vệ sự tôn nghiêm của mình.”
“Cô cũng có tôn nghiêm sao?” Giọng nói của Cung Cảnh Hào trở nên lạnh lùng.
Vũ Tiểu Kiều quật cường ngẩng đầu lên nhìn vào Cung Cảnh Hào, “Cậu Cung yên tâm, gần đây tôi đang bận chuyện đính hôn, cho dù tôi có thể trở về trường học, cũng chưa chắc thường xuyên xuất hiện ở trường học, để cậu Cung đỡ chướng mắt.”
“Đúng vậy, cô sắp đính hôn rồi, chắc là rất bận, không có thời gian trở về trường học.” Nói xong, Cung Cảnh Hào không nhìn Vũ Tiểu Kiều thêm một cái nào nữa, quay người trở về phòng bệnh.
Vũ Tiểu Kiều cụp hai hàng lông mi dài xuống, che đi sự hiu quạnh trong đáy mắt mình, cô nắm chặt bàn tay to lớn của anh trai mình.
Vũ Thanh Tùng hình như cảm nhận được điều gì đó, anh ta kéo Vũ Tiểu Kiều vào lòng, ôm chặt lấy cô, còn nhẹ nhàng vỗ đầu cô.
Vũ Tiểu Kiều phụt cười, “Đi thôi, trở về thôi!”
Vũ Thanh Tùng gật đầu, vui vẻ hoạt bát đi sau Vũ Tiểu Kiều.
Khi Tịch Thần Hạn đi ra khỏi thang máy, chỉ nhìn thấy một cái bóng xinh đẹp đã rời khỏi vụt qua trước mắt, anh còn tưởng rằng mình bị hoa mắt nhìn nhầm và không hề quan tâm.
“Con còn nhớ đến bà nội à, còn biết đến thăm ta.....” Bà lão ngồi trên giường, la lối khóc lóc với Tịch Thần Hạn, cực giống một đứa trẻ đang buông thả nổi khùng.
“Bà nội, gần đây công ty có chút chuyện nên con hơi bận.” Giọng nói của Tịch Thần Hạn dịu dàng dỗ giành bà lão.
Bà lão khiển trách nói, “Con đang bận chuyện đính hôn chứ gì, có vợ chưa cưới rồi liền quên mất bà nội.”
“Bà nội, đương nhiên không phải như vậy rồi, thực sự là con bận chuyện công ty.”
Bà lão hừm hai tiếng, “Trong thế giới này, có nhiều cô gái tốt mà cháu không chọn, cứ phải chọn một đứa mà bà không hài lòng nhất. Chao ôi.....”
“Hạn Nhi à, bà nội thấy, cô gái có tính tình tốt, mặt mũi cũng không tồi, đối xử tốt và yêu thương gia đình, cô gái như vậy mới thích hợp với con hơn.”
Bà lão vẫn luôn cảm thấy, một cô gái ấm áp và dịu dàng như ánh nắng mặt trời mới là một nửa tốt nhất của Tịch Thần Hạn.
Còn những người nhìn giống như bọc vàng bọc ngọc, hơn một nửa là lòng gan dạ sắt, không có một chút ấm áp nào, chỉ có thể khiến nửa đời sau của Tịch Thần Hạn càng trở nên cô đơn và buồn tẻ.
Cung Cảnh Hào đang pha trà, đột nhiên tay anh ta trở nên run rẩy, suýt nữa bị bỏng ngón tay.
Sao anh ta cảm thấy, lời của cụ ngoại có ý ám chỉ vậy?
“Bà nội, hôm nay sức khoẻ của bà thế nào?” Tịch Thần Hạn hỏi.
“Đừng đánh trống lảng nữa! Còn 10 ngày nữa, hai đứa phải tổ chức tiệc đính hôn rồi, đến lúc đó chuyện này đã chắc như đinh đóng cột rồi, gia tộc lớn như chúng ta ở trong chuyện hôn nhân không được nói một đằng làm một nẻo mất mặt.”
“Cháu biết rồi bà nội.”
“Cho nên trước khi tổ chức tiệc đính hôn thì cháu nhất định phải thận trọng, thận trọng và thận trọn hơn nữa!” Bà nội Tịch kéo lấy tay của Tịch Thần Hạn.
“Nghe nói bố mẹ hai bên đã gặp mặt chính thức rồi, cậu thực sự định lấy Vũ Phi Phi sao?”
Tịch Thần Hạn không lên tiếng mà nhìn vào Cung Cảnh Hào đang có bộ dạng trầm tư suy nghĩ.
Cung Cảnh Hạo cảm nhận được ánh mắt của Tịch Thần Hạn liền hơi quay đầu lại, trên khoé miệng anh ta còn nở một nụ cười như cười như không.
“Chúc mừng cậu.” Cung Cảnh Hạo nói.
“Cám ơn.” Giọng nói của Cung Cảnh Hạo lạnh nhạt.
Bà nội Tịch nhìn Tịch Thần Hạn, lại nhìn Cung Cảnh Hạo, phát hiện trong khoé mắt hai người đang cuộn trào một cơn sóng ngầm, thế là bà liền cười nói.
“Hạn Nhi, mấy hôm nay con bận, may mà có Tiểu Hào thường xuyên đến bệnh viện với bà nội thì bà nội mới không buồn tẻ như vậy nữa.”
Bà lão rất hy vọng hai người họ có thể cải thiện tốt quan hệ, dù sao hai người cũng là họ hàng gần.
“Tuy con là cậu, nhưng đừng lúc nào cũng bày ra dáng vẻ của bề trên, hai con không cách nhau bao nhiêu tuổi, phải sống với nhau như bạn bè nhiều hơn.”
“Con biết rồi bà nội.”
“Cụ ngoại, cậu vẫn luôn rất quan tâm đến cháu, thường xuyên quan tâm việc học hành của con.”
“Vậy thì tốt, vậy thì tốt, nhìn thấy hai con chung sống tốt với nhau, ta cũng vui.” Bà nội Tịch nắm lấy tay Tịch Thần Hạn và Cung Cảnh Hào đặt tay hai bọn họ lên nhau.
Tịch Thần Hạn và Cung Cảnh Hạo nhìn nhau một cái, tuy trên mặt hai người đều nở nụ cười, nhưng trong mắt lại lộ ra sự xa cách và lạnh nhạt đến vô tận.
*
Vũ Tiểu Kiều đến phòng làm việc của Đường Khải Hiên để làm thủ tục xuất viện cho anh trai.
Đường Khải Hiên nhìn báo cáo hoá nghiệm nhưng chỉ nói một câu, “Xin lỗi, tối hôm đó tôi uống say rồi, không nói câu gì không nên nói chứ?”
Đường Khải Hiên vò đầu, có chút hổ thẹn.
Chuyện tối hôm đó, anh ta chỉ nhớ là do không vui vẻ với Tịch Thần Hạn, khi trở về bệnh viện đúng lúc nhìn thấy Vũ Tiểu Kiều, nhưng lúc đó cụ thể nói cái gì, làm cái gì, ngày hôm sau tỉnh dậy anh ta lại quên hết sạch.
“Phó viện trưởng Đường vẫn là nên xem báo cáo kiểm tra của anh tôi đi.”
Đường Khải Hiên ngượng ngùng nở nụ cười, anh ta đặt báo cáo kiểm tra xuống, nghiêm mặt nói, “Cô Vũ, tình hình của anh trai cô, thực sự không thích hợp để xuất viện. Với đề nghị của tôi, anh ta rất cần đến nằm ở khoa thần kinh, để y tá trông nom anh ta, tránh cho anh ta lại làm người khác bị thương.”
“Không cần đâu! Bây giờ anh trai tôi rất tốt.”
“Lần trước anh ta suýt nữa bóp chết cô. Nếu anh ta lại tái phát bệnh, rất có khả năng sẽ gây nên tổn thương không thể cứu vãn được.”
“Đây là chuyện của nhà chúng tôi, phó viện trưởng Đường chỉ cần ký tên, đồng ý xuất viện là được.”
“.....” Đường Khải Hiên bị chẹn họng đến mức á khẩu không lên tiếng được, cuối cùng chỉ có thể kí tên lên tờ giấy mỏng đó.
Vũ Tiểu Kiều cầm lấy tờ đơn rồi quay người rời đi.
Đường Khải Hiên gọi cô đứng lại, “Tôi cũng là có ý tốt.”
Vũ Tiểu Kiều không quay đầu lại, “Tôi biết rồi, nhưng anh ấy là anh trai tôi, là người nhà của tôi.”
“Tôi sẽ không từ bỏ anh trai mình, cũng không bỏ rơi anh ấy để anh ấy đi sống ở nơi như vậy.”
“Cho dù anh ấy gây thương hại gì cho người nhà thì thân là người nhà thì sẽ đều bao dung cho anh ấy, chăm sóc anh ấy, luôn luôn ở bên cạnh anh ấy, đây mới là ý nghĩa mà gia đình tồn tại.”
Trái tim Đường Khải Hiên đột nhiên trở nên run rẩy, một chỗ nào đó ở sâu trong tim anh ta giống như bị chạm nhẹ vào, đột nhiên anh cảm thấy cô vô cùng vĩ đại.
Vũ Tiểu Kiều rời khỏi phòng làm việc của Đường Khải Hiên, cô cầm tờ hoá đơn trong tay.
Cuối cùng cũng có thể xuất viện rồi, có thể rời khỏi chỗ này rồi, vĩnh viễn không cần gặp lại Tịch Thần Hạn nữa.
Tuy trong lòng cảm thấy nhẹ nhàng hơn nhiều, nhưng một hơi cay sè khó có thể chịu được lại sộc lên mũi cô.
Đường Khải Hiên ngồi trong văn phòng, tâm tư anh ta bị rối loạn rất lâu, những ký ức không tốt đẹp khi tuổi thơ cứ luôn cuồn cuộn trong đầu anh ta, nhưng cuối cùng anh ta vẫn nhấc điện thoại lên, gọi đến số của ông nội mình.
“Ông nội à, dạo này cơ thể của ông vẫn khoẻ chứ?”
“Tối hôm nay cháu sẽ về thăm ông.”
Trong điện thoại truyền đến tiếng nói kinh ngạc của ông cụ nhà họ Đường, “Thằng nhóc thối tha này, có phải cháu gây hoạ gì ở bên ngoài rồi đúng không?”
“Không phải là đã xảy ra sự cố y tế làm chết người rồi chứ?”
Đường Khải Hiên đỡ lấy trán, “Không có, sao có thể thế được! Cháu chỉ là....đột nhiên muốn trở về thăm ông.”
Ông nội Đường khóc trong điện thoại, “Thằng nhóc thối tha này, cuối cùng cũng nhớ đến ông rồi! Cuối cùng cũng biết về nhà rồi, cháu muốn ăn cái gì? Ông bảo nhà bếp bây giờ đi chuẩn bị.”
“Được rồi ông nội, bây giờ mới là buổi trưa, buổi tối cháu mới tan làm mà.”
Đường Khải Hiên ngắt máy, nhìn về phía ánh nắng bên ngoài cửa sổ, anh ta đột nhiên cảm thấy tâm trạng sáng tỏ thông suốt.
“Người nhà, tình thân, hình như cũng không tồi, haha...” Anh ta cong môi cười sáng lạn.
*
Tịch Thần Hạn và Cung Cảnh Hào rời khỏi phòng bệnh của bà lão.
Cung Cảnh Hào cười nói với Tịch Thần Hạn, “Cháu còn tưởng rằng, đối tượng đính hôn của cậu là người khác, không ngờ rằng sự thật lại vượt quá ngoài tầm tưởng tượng.
“Hình như cháu rất quan tâm đến cậu. Cũng hình như biết một chút chuyện gì không nên biết.” Tịch Thần Hạn hơi cong môi lên.
Anh sớm đã biết video anh và Vũ Tiểu Kiều ở của Ngự Hải Long Loan chính là do Cung Cảnh Hào tung lên mạng.
Con chim ưng non còn chưa đủ lông đủ cánh này lại có thể dám hung hăng cắn anh một miếng lớn! Thật là gan dạ không tầm thường.
“Cậu đứng ở chỗ cao, bị người ta nhìn vào, không muốn quan tâm cũng khó.” Cung Cảnh Hào nhàn nhạt cười, ánh mắt không có một gợn sóng nào.
“Quan tâm nhiều đến thành tích của người khác cũng không tệ, nhưng ngấm ngầm sử dụng một số thủ đoạn không thích đáng để mưu đoạt lợi ích thì lại không tốt rồi.”
“Cậu nói chuyện cười rồi.”
Ánh mắt của Tịch Thần Hạn ôn hoà đi rất nhiều, giọng nói cũng trở nên dịu dàng ,”Nghe nói cháu ở trong trường học thường xuyên bắt nạt bạn bè.”
Cung Cảnh Hào nhìn đôi mắt sâu thẳm của Tịch Thần Hạn, mơ hồ biết được bạn trong từ “bắt nạt bạn bè” mà Tịch Thần Hạn hỏi, đại khái là ám chỉ ai.
“Nhìn chướng mắt, không thích, đương nhiên sẽ không có vẻ mặt tốt. Hơn nữa cuộc sống lại buồn tẻ như vậy, cuối cùng cũng phải tìm một chút niềm vui.” Cung Cảnh Hào hờ hững nói.