Cung Cảnh Hạo quay người đi được hai bước lại đột nhiên quay đầu lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Tào Xuyên.
“Cậu đến bệnh viện làm cái gì?”
“Tôi đến thăm anh trai của Tiểu Kiều, anh ấy đang nằm viện.” Tào Xuyên nhanh chóng cười trả lời.
Ánh mắt của Cung Cảnh Hạo đột nhiên trở nên u ám, lạnh lùng nói, “Không phải hai người đã chia tay rồi sao?”
Tào Xuyên nở nụ cười, “Ai nói chúng tôi chia tay rồi, chúng tôi sắp đính hôn rồi.”
Tào Xuyên không biết mình đang nói sai điều gì chỉ nhìn thấy sắc mặt của Cung Cảnh Hạo đột nhiên biến sắc, trong mắt cũng tích chứa một cơn sóng vô cùng lớn.
Tào Xuyên có chút sợ hãi, Cung Cảnh Hạo không phải là người có thể chọc giận vào.
Anh ta nổi tiếng là cậu ấm ác quỷ, thủ đoạn của anh ta vừa ác độc vừa khủng bố.
Mấy năm nay ở trường học từ lúc anh ta hẹn hò với Tiểu Kiều đến nay thì Cung Cảnh Hạo và anh ta không có bất kì sự giao nhau nào, cho dù nhìn thấy anh ta cũng lạnh lùng quay người rời đi, nhưng tất cả hành vi mà Cung Cảnh Hạo đối với Vũ Tiểu Kiều đều khiến mọi người quá rõ ràng.
Ai cũng biết động cơ của Cung Cảnh Hạo là gì, mọi người đều nói là vì Bạch Lạc Băng, nhưng Tào Xuyên biết hình như không đơn giản như vậy.
Cũng có lẽ, Cũng Cảnh Hạo thực sự nhìn Vũ Tiểu Kiều không vừa mắt! Nhưng Cung Cảnh Hạo lại không cho phép người khác bắt nạt Vũ Tiểu Kiều, giống như Vũ Tiểu Kiều chủ là đồ chơi riêng của cậu Cung là anh ta, chỉ cho phép một mình anh ta chơi đùa cô.”
“Lại còn sắp đính hôn rồi!!!” Cung Cảnh Hạo nghi ngờ khẽ quát một câu, hung hăng nhìn chằm chằm vào Tào Xuyên một cái rồi sải bước đi vào bệnh viện.
Tào Xuyên hoảng hốt mất một lúc rồi mới bình tĩnh trở lại, anh ta khinh bỉ nói một câu.
“Đồ thần kinh.”
Hôm nay tinh thần Vũ Thanh Tùng khá tốt, anh ta còn có thể ngồi dậy ăn ít hoa quả và thức ăn.
Mấy hôm nay Vũ Thanh Tùng đều dựa vào truyền dung dịch chất dinh dưỡng, cả người đều gầy đi rất nhiều.
Vũ Tiểu Kiều ngồi ở bên cạnh giường, đút cho anh trai ăn từng miếng một, Cao Thuý Cầm mỉm cười nhìn bọn họ.
Bà ta thích nhìn thấy bộ dạng tận tâm tận lực chăm sóc Vũ Thanh Tùng của Vũ Tiểu Kiều.
Đúng lúc này Lí Thành Sơn cười haha xách hoa quả bước vào, “Bố đã mua rất nhiều hoa quả mà bình thường Tùng thích ăn, bố đi rửa cho Tùng ăn nhé.”
Vũ Thanh Tùng vừa nhìn thấy Lí Thành Sơn thì sắc mặt lập tức thay đổi, anh ta hất đổ bát cơm trong tay Vũ Tiểu Kiều rồi lôi Vũ Tiểu Kiều vào trong lòng ôm chặt, dáng điệu đang ra sức bảo vệ cô.
Cao Thuý Cầm nhanh chóng bổ nhào đến, không kiềm chế được khéo Vũ Thanh Tùng.
“Tùng à, con làm sao vậy? Còn nhất định đừng kích động, một khi con kích động thì rất dễ phát bệnh! Mau buông em gái con ra, sức con khoẻ, em gái không chịu được con ôm nó như vậy đâu.”
Vũ Tiểu Kiều bị anh trai ghìm đến mức ngạt thở, cô có vùng vẫy thế nào cũng không thoát ra được.
“Anh trai....anh trai....”
Vũ Thanh Tùng ngược lại còn ôm chặt hơn và nhìn chằm chằm vào Lí Thành Sơn, trong miệng hét “u u a a”, cảm xúc hoàn toàn mất kiểm soát.
Lí Thành Sơn nhìn thấy ánh mắt tràn ngập hận thù của Vũ Thanh Tùng thì bị doạ cho run rẩy hết chân tay, ông ta vội vàng lùi về phía sau mấy bước
Cao Thuý Cầm, “Tùng à, con làm sao vậy? Con nhất định đừng kích động, bệnh của con không thể kích động....Tùng ngoan, Tùng nghe lời mẹ....”
Cho du Cao Thuý Cầm dỗ như thế nào thì Vũ Thanh Tùng cũng không chịu buông tay, Cao Thuý Cầm sốt ruột đến mức sắp khóc.
Vũ Thanh Tùng một tay bóp chặt khuôn mặt của Vũ Tiểu Kiều, anh ta dùng hết sức bóp khiến Vũ Tiểu Kiều đau đến mức nước mắt lưng tròng.
“Anh trai, đau quá....”
Vũ Tiểu Kiều nhớ lại, trước khi anh trai phát bệnh, Lí Thành Sơn muốn đánh cô đã bị anh trai ngăn lại, bây giờ anh trai đã khôi phục lại ý thức tưởng cô bị đánh nên đang giúp cô xoa bóp.
Tiếc rằng anh trai không biết cách biểu đạt, luôn không kiểm soát được sức lực.
“Anh trai.....buông em ra....em sắp.....ngạt thở rồi.....”
Vũ Tiểu Kiều ra sức thở, mặt cô dần dần tím ngắt.
Vũ Thanh Tùng ôm chặt lấy Vũ Tiểu Kiều, cho dù Cao Thuý Cầm khuyên bảo thế nào cũng không chịu buông tay.
Nhìn thấy Vũ Tiểu Kiều sắp bị Vũ Thanh Tùng ghìm đến ngạt thở, Cao Thuý Cầm liền hét Lí Thành Sơn mau chóng giúp đỡ kéo Vũ Thanh Tùng ra.
Lí Thành Sơn vội vàng vứt hoa quả trong tay xuống, quỳ nửa người ở trên giường cùng với Cao Thuý Cầm tốn một lượng sức lực lơn mà vẫn không kéo được tay Vũ Thanh Tùng ra.
Cao Thuý Cầm và Lí Thành Sơn đều đã mệt đến mức trên đầu toàn là mồ hôi, nói hết lời mà Vũ Thanh Tùng vẫn không thể bình tĩnh được.
Cao Thuý Cầm vội vàng nhấn chuông gọi bác sĩ.
Đường Khải Hiên dẫn theo y tá xông vào, Vũ Thanh Tùng vừa nhìn thấy nhân viên y tá thì càng kích động hơn.
Vũ Thanh Tùng vẫn luôn sợ bác sĩ, sợ đến bệnh viện, bình thường bệnh không tái phát thì còn tốt, dỗ một lúc là xong, bây giờ phát điên thế này thì cho dù ai lại gần cũng hét to lên.
Khi anh ta phát bệnh chỉ có thể nắm chặt lấy Vũ Tiểu Kiều, xem cô thành cảm giác an toàn duy nhất của mình. Nhưng cách biểu đạt của anh lại rất quá khích, hai tay xiết chặt lấy cổ Vũ Tiểu Kiều khiến Vũ Tiểu Kiều hoàn toàn không thể thở được.
Đường Khải Hiên nhanh chóng chuẩn bị thuốc chấn tĩnh, nhưng ai cũng không có cách nào để lại gần Vũ Thanh Tùng, cũng không có cách nào để tiêm thuốc cho anh ta.
Cao Thuý Cầm đau khổ khóc thành tiếng, “Tùng à, con bình tĩnh lại được không? Con như vậy sẽ phát bệnh đó, sẽ làm tổn thương đến em gái con đó...”
“Tùng à, anh đừng kích động, buông em gái anh ra. Chúng tôi sẽ không làm hại anh, chúng tôi chỉ đến thăm anh và nói chuyện với anh.” Đường Khải Hiên định an ủi nhưng Vũ Thanh Tùng một chữ cũng không nghe lọt tai, vừa la hét vừa dùng sức hơn.
“U u a a——-“
Các ý tá thấy bộ dạng như vậy của Vũ Thanh Tùng bị doạ đến bước không dám tiến lên.
Đường Khải Hiên cũng rất lo lắng, lỡ như tự ý lại gần khiến Vũ Thanh Tùng càng kích động hơn mà bóp gãy cổ Vũ Tiểu Kiều cũng có thể.
Đúng lúc này, Tào Xuyên đẩy cửa bước vào, nhìn thấy trong phòng bệnh loạn hết cả lên, khiến cậu ta bị doạ cho một trận.
“Tùng Tùng!” Tào Xuyên nhanh chóng dồn sức cũng mọi người.
Anh ta nhìn thấy Vũ Tiểu Kiều đã sắc mặt xanh tính không thể thở được, Vũ Thanh Tùng vì sợ hãi mà một bên hét “u u a a” một bên dùng sức.
Cao Thuý Cầm đang khóc, “Tùng ơi, mẹ cầu xin con, đó là em gái Tiểu Kiều của con, con mau buông tay ra, buông tay ra....”
Tào Xuyên nhanh chóng xông lên, định cứu Vũ Tiểu Kiều ra.
Vũ Thanh Tùng thấy người lại gần mình thì hét “a a” lên, đôi mắt đỏ rực lên, bộ dạng rất doạ người.
Tào Xuyên nhanh chóng an ủi anh ta, “Tùng Tùng, anh là Tào Xuyên, anh trai của cậu....”
Tuy Vũ Thanh Tùng chưa gặp Tào Xuyên mấy lần, nhưng có ấn tượng rất tốt với anh ta, anh ta từng mua kẹo mút cho Vũ Thanh Tùng, cuối cùng cảm xúc của Vũ Thanh Tùng bình tĩnh hơn một chút.
Tào Xuyên nhân cơ hội nhanh chóng lại gần hơn một bước, “Tùng Tùng, cậu nghe tôi nói, tôi biết cậu không cố ý, cậu cũng không muốn như vậy, cậu chỉ đang quá sợ hãi, không biết kiểm soát bản thân như thế nào.”
“Không sao, từ từ buông tay ra, từ từ từng chút một, từ từ là được.”
Cả người Vũ Thanh Tùng không kiềm chế được run rẩy lên, trong đôi mắt ửng đỏ dần dần lưng tròng nước mắt.
“Tùng Tùng, thả lỏng, nhất định phải thả lỏng, hít sâu, tiếp tục hít sâu, nói với bản thân mình rằng đừng sợ, buông tay ra...”
Tào Xuyên nhẹ nhàng dỗ, giọng nói vừa dịu dàng vừa thân thiết, cuối cùng khiến thần kinh đang căng ra của Vũ Thanh Tùng dần dần thả lỏng.
Vũ Tiểu Kiều cảm nhận rõ được bàn tay to lớn chắc như sắt của anh trai mình đã từ từ buông xuống.
Tào Xuyên bước dài lên phía trước, một tay tách tay Vũ Thanh Tùng ra một tay cứu Vũ Tiểu Kiều ra.
Vũ Thanh Tùng nhìn thấy Vũ Tiểu Kiều được Tào Xuyên ôm đi mất thì điên cuồng gào thét lên.
“U u a a——“
“A a....”
Vũ Thanh Tùng hét đến mức sắp khản cả giọng, anh ta giống như một con sư tử phát điên, vô cùng khủng bố.
Đường Khải Hiên dẫn theo người nhanh chóng tiến lên, rất nhiều người cùng nhau dùng sức mới có thể khống chế được Vũ Thanh Tùng điên cuồng, tiêm một mũi thuốc trấn tĩnh.