Ánh mắt sắc bén như dao của Tịch Thần Hạn khiến trong lòng Vũ Tiểu Kiều không biết tại sao lại cảm thấy đau đớn, một vị đẳng chất từ từ xộc lên đầu lưỡi cô .
Ở trong mắt anh đã nhận định cô là loại phụ nữ như vậy rồi!
Cô không muốn giải thích, cũng không muốn biện hộ, còn về việc Tịch Thần Hạn nhìn cô như thế nào thì không phải một câu giả thích có thể thay đổi được.
Tịch Thần Hạn nhìn bộ dạng không muốn giải thích của Vũ Tiểu Kiều thì càng tức giận hơn.
O trong mắt người phụ nữ này, ngày cả việc cần thiết để giải thích với anh cũng không có sao? “Rất tốt”
Ánh mắt hung ác nham hiểm của Tịch Thân Hạn phỏng vào Đường Khải Hiên khiến trong lòng Đường Khải Hiền run rẩy.
Đường Khải Hiên cảm thấy, ánh mất bây giờ của Tịch Thần Hạn cực giống sắp ném anh ta xuống biển làm mồi cho cá mập, một biểu cảm dám chọc giận vào phụ nữ của anh ta thì thực sự là không muốn sống nữa rồi.
Đường Khải Hiên dở khóc dở cười, Tịch Thần Hạn sẽ không cảm thấy anh ta ức hiếp vợ của bạn chứ!
Điều này cũng quá là buồn cười!
Hai bọn họ từ khi mặc quần thủng đít đã quen biết nhau, Tịch Thần Hạn không thể không tin tưởng bạn bè chú. “Cậu Thần, không phải như cậu nghĩ đâu, mình và cô Vũ... Đường Khải Hiên còn chưa nói xong thì đã bị Tịch Thần Hạn cắt ngang.
Tịch Thần Hạn, "Hai người có quan hệ gì thì không có quan hệ gì với tôi.”
Vũ Tiểu Kiều cố gắng nhẫn nhịn sự đau đớn trong lòng, "Thực sự không có quan hệ gì với anh.”
Trong đáy mắt Tịch Thần Hạn có một lớp mây đen bao phủ, càng lúc càng dày đặc hơn bỗng nhiên bao trùm lấy mọi người khiến mọi người xung quanh đều cảm thấy bị áp bức.
Sống lưng Vũ Phi Phi lạnh toát, cô ta run lẩy bẩy nhận thức được nên lùi về phía sau một bước, thoát khỏi khí lạnh toả ra từ quanh người Tịch Thần Hạn. “Thực sự không có bất kì liên quan gì đến tôi.” Giọng nói của Tịch Thần Hạn lạnh lùng như dao, một tay anh kéo lấy Vũ Phi Phi dùng sức kéo cô ta vào lòng.
Vũ Phi Phi đập vào trong lồng ngực lạnh lùng cứng rắn của Tịch Thần Hạn, trong lòng cô ta bỗng nhiên kinh sợ.
Đây đây...
Đây là ôm sao?
Cậu Thần của cô lại lại ôm cô ta ở trước mặt mọi người!
Vũ Phi Phi kinh ngạc đến mức mở to đôi mắt xinh đẹp của cô ta ra, cô ta rụt rè nhìn Tịch Thần Hạn gần trong gang tấc, kích động đến mức không khống chế nổi bản thân run lên bần bật.
Hốc mắt Vũ Tiểu Kiều đột nhiên đỏ lên, có nhanh chóng quật cường nắm chặt nắm đấm, kiềm chế lại tất cả cảm xúc đau đớn.
Tịch Thần Hạn nhìn chăm chăm vào Vũ Tiểu Kiều đang hơi hơi ngẩng đầu, khuôn mặt đẹp trai của anh cau có lạnh lùng đến mức không có bất kì nhiệt độ nào. "Đây là vợ chưa cưới của tôi, tôi không phép bất kì ai bắt nạt cô ấy!” Tịch Thần Hạn nói. “Cậu Thần.”
Vũ Phi Phi được anh chiều chuộng đến kinh ngạc, đôi mắt xinh đẹp của cô ta trong veo, một tay ôm lấy Tịch Thần Hạn, thẹn thùng lại ấm ức vùi trong lồng ngực rộng lớn của Tịch Thần Hạn.
Tịch Thần Hạn không đẩy Vũ Phi Phi ra, cảnh tượng hai bọn họ thân thiết ôm lấy nhau giống như một con dao sắc đâm xuyên qua trái tim mềm mại của Vũ Tiểu Kiều.
Cảm giác đau đớn từ trong tim lan rộng ra, nhanh chóng truyền đến tận sâu trong dây thần kinh của cô, cô dường như khó mà chịu đựng được.
Vũ Tiểu Kiều nhẫn nhịn sự đau đớn trong lòng, nhàn nhạt bật cười. “Không ai dám bắt nạt vợ chưa cưới của cậu Thần! Nhưng mà cậu Thần vẫn phải theo dõi chặt chẽ vợ chưa cưới của mình đi, tránh để cô ta giống như một con chó điên xông ra cắn người." “Vũ Tiểu Kiều, cô nói ai là chó điên vậy!” Bây giờ Vũ Phi Phi đã có đủ sức lực, quát lên. “Ai cần người thì tôi nói!" Ánh mắt ửng đỏ của Vũ Tiểu Kiều căm hận nhìn chằm chằm vào Vũ Phi Phi. “Cậu Thần, anh xem cô ta ở trước mặt anh còn dám mằng em! Khi anh không có ở đây thì còn không biết cô ta sẽ bắt nạt em như thế nào! Cô ta đổ kỵ với em nên cứ nhằm vào em.
Vũ Phi phi nhanh chóng điềm đạm đáng yêu nũng nịu trong lòng Tịch Thần Hạn, dáng vẻ nũng nịu đó thực sự khiến người ta vừa nhìn đã yêu, cực giống một cô gái yếu đuối đang tìm kiếm sự bảo vệ, khác hoàn toàn với người phụ nữ chanh chua điên cuồng chửi mắng người khác trước đó.
Đường Khải Hiên cảm thấy buồn nôn. Vũ Phi Phi này thật biết cách diễn kịch.
Đường Khải Hiên thăm dò nhìn Tịch Thần Hạn, lúc này anh ta càng nhìn không hiểu được suy nghĩ của Tịch Thần Hạn.
Tịch Thần Hạn rõ ràng ở trong điện thoại nghe thấy bộ mặt chanh chua mắng rủa người khác của Vũ Phi Phi, thế mà anh lại có thể chịu đựng loại phụ nữ này, để cô ta chạm vào cơ thể bị mắc bệnh sạch sẽ ở mức độ cao của anh.
Tịch Thần Hạn mặt mày lạnh lùng đảo qua Vũ Tiểu Kiều một cái, anh nhìn rõ sự đau đớn trong mắt Vũ Tiểu Kiều, trong lòng anh đột nhiên lại dâng lên một chút vui mừng, tất cả sự tức giận dần dần tiêu tan. “Lần này coi như bỏ qua, nếu có lần sau thì tôi tuyệt đối không tha cho cô. Tịch Thần Hạn lạnh lùng nói.
Khuôn mặt xinh đẹp đỏ ửng của Vũ Phi Phi vẫn ngả vào trong lòng Tịch Thần Hạn, ánh mắt tình tứ của cô ta chuyển sang sóng nước trong veo.
Cậu Thần của cô ta, chồng chưa cưới của cô ta lại có thể bênh vực cô ta như vậy, cô ta đột nhiên cảm thấy mình khá hạnh phúc, trong lòng cô ta cảm thấy ngọt ngào.
Cô ta nhìn Vũ Tiểu Kiều, trong ánh mắt đắc ý của cô ta lướt qua một tia sáng khác lạ và xa thẳm.
Vũ Tiểu Kiều, cả đời này của cô chỉ có thể bị tôi giẫm dưới chân.
Sống mũi Vũ Tiểu Kiều cay sẻ, cô nhanh chóng ngẩng đầu lên, giống như cười lại giống như không cười cười gượng một tiếng, “Vậy thì cảm ơn cậu Thần đã ban ơn rồi!”
Nói xong, cô không nhìn Tịch Thần Hạn thêm một cái nào nữa, dứt khoát quay người, sải bước rời đi.
Trong lòng Tịch Thần Hạn đột nhiên cảm thấy trống rỗng.
Anh cực kì ghét bộ dạng như vậy của Vũ Tiểu Kiều, ngược lại anh lại càng hy vọng cô có thể xông lên tách anh và Vũ Phi Phi ra, sau đó quát mắng Vũ Phi Phi tại sao lại cướp người đàn ông của cô.
Chỉ đáng tiếc, đó đều là suy nghĩ từ một phía của anh.
Người phụ nữ nhỏ bé kia, nhìn bộ dạng của cô rất hờ hững phóng khoáng.
Vũ Phi Phi cảm nhận rõ được xung quanh Tịch Thần Hạn càng lạnh lẽo hơn, cánh tay đang ôm cô ta đột nhiên xiết chặt lại, đau đến mức khiến cô ta hô hấp trở nên khó khăn, khuôn mặt đỏ ửng của cô ta cũng dần dần trở nên trắng bệch. “Cậu Thần? Anh...anh làm đau em rồi.... Vũ Phi Phi khẽ líu ríu.
Nhưng Tịch Thần Hạn từ đầu đến cuối vẫn nhìn chăm chăm vào hướng Vũ Tiểu Kiều rời đi, anh không hề có bất kì sự thương xót nào đối với người phụ nữ nũng nịu có khuôn mặt đang nhăn nhó vì đau ở trong lòng.
Đường Khải Hiên đẩy đẩy gọng kính lên, đầu óc anh ta trở nên mơ màng,
Cậu Tịch uống nhầm thuốc rồi sao? Trước thì quan tâm đến Vũ Tiểu Kiều như vậy, lẽ nào thời gian mới mẻ đã hết? Bây giờ lại thích tiểu yêu tinh biết diễn kịch là Vũ Phi Phi sao?
Nếu như Tịch Thần Hạn thực sự chấp nhận Vũ Phi Phi, vậy thì anh thực sự phải đến khoa mắt khám lại måt roi.
Vũ Phi Phi sợ hãi nhìn sắc mặt u ám của Tịch Thần
Hạn một cái, cô ta dịu dàng khẽ nói. “Cậu Thần, anh đừng tức giận, người phụ nữ kia ở trong trường có tiếng là hồ ly tinh! Chúng ta đừng để ý đến cô ta!”
Nếu Vũ Phi Phi không lo lắng việc Tịch Thần Hạn biết việc Vũ Tiểu Kiều bị cho nghỉ học là do cô ta và Bạch Lạc Băng ở trường học cố ý hãm hại thì cô ta nhất định khiến Tịch Thần Hạn không dễ dàng tha cho Vũ Tiểu Kiều như vậy. “Cậu Thần, mặt em đau quá, anh đưa em đi bội thuốc được không?” Vũ Phi Phi dịu dàng nũng nịu nói, giọng nói nũng nịu đó sợ rằng bất kì đàn ông nào nghe thấy thì đều ngay cả xương cốt cũng mềm đi.
Nhưng Tịch Thần Hạn vẫn không quan tâm đến Vũ Phi Phi trong lòng mà nhìn vào phía cuối hành lang, giọng nói của anh dịu dàng nói. “Mẹ, sao mẹ lại đến đây.”
Tịch Thần Hạn nhanh chóng buông Vũ Phi Phi trong lòng ra, sải bước nhanh đến phía Dương Tuyết Như, một dáng vẻ rất tôn kính.
Dương Tuyết Như lại nhìn Vũ Tiểu Kiều đã rời đi một cái, lúc này bà mới thu lại ánh mắt, cười nói với Tịch Thần Hạn, "Đang xảy ra chuyện gì vậy, ầm ĩ cái gì vậy. "Phụ nữ cãi nhau mà thôi.” Tịch Tr qua loa. Hạn trả lời “Ầm ĩ lớn như vậy sẽ khiến người khác xem chuyện cười đó. Dương Tuyết Như nhìn bên má sưng đỏ của Vũ Phi Phi một cái, ánh mắt trở nên lạnh lẽo.
“Mặt của Phi Phi bị sao vậy?" Dương Tuyết Như quan tâm hỏi. | "Bác gái....con...”. Vũ Phi Phi ấm ức cắn vào môi dưới một cái, cô ta ôm lấy mặt, cúi đầu rơi nước mắt. Dương Tuyết Như liếc Vũ Phi Phi một cái, trong mắt bà lộ ra sự không vui, sau đó bà ta cười mỉm nói, “Đây là ai vậy, lại dám đánh con dâu tương lai của nhà họ Tịch chúng ta!”