Hoá ra là Tịch Thần Hạn!
Mọi người đều vô cùng kinh ngạc.
Sao anh lại đến đây vậy?
Mọi người lần lượt quay đầu lại, nhìn về phía Vũ Tiểu Kiều ở trên sân khấu, đáp án không nói cũng hiểu.
Sự xuất hiện của Tịch Thần Hạn, khiến không khí trong hội trường lập tức trở nên khác hẳn.
Hội đồng chấm điểm vốn giữ vẻ mặt nghiêm túc khi giải quyết việc chung, thì lập tức trở nên nịnh hót, bọn họ nhanh chóng lần lượt đứng dậy, nghênh đón Tịch Thần Hạn.
Ngay cả Cung Thế Cẩn cũng đứng dậy sải bước đi về phía Tịch Thần Hạn, cười nói, “Thần Hạn, sao em lại đến đây vậy?”
Cung Thế Cẩn là anh rể của Tịch Thần Hạn, ông ta khá là hiểu tính tình hay cách nói chuyện của Tịch Thần Hạn với người khác từ trước đến nay khá là dịu dàng và êm tai, không ngờ rằng lúc này lại trở nên rất trực tiếp.
“Vợ chưa cưới của em đang thi, em đương nhiên là đến động viên cô ấy.”
Cung Thế Cẩn cười nói, “Thần Hạn yêu chiều em dâu tương lai như vậy khiến anh rể cảm thấy rất vui mừng.”
Tịch Thần Hạn nhìn về phía Vũ Tiểu Kiều ở trên sân khấu, nói với Vũ Tiểu Kiều đang có vẻ mặt vô cùng kinh ngạc không thể trở về trạng thái bình thường một câu.
“Đây là anh rể, gọi anh rể đi.”
Tịch Thần Hạn chỉ về phía Cung Thế Cẩn ở bên cạnh.
Vũ Tiểu Kiều ngớ người ra, ra sức gọi một tiếng.
“......anh rể.”
Ở hoàn cảnh như vậy nhận người thân, cũng chỉ có Tịch Thần Hạn mới có khả năng và sự quyết đoán như vậy!
Đây không phải là rõ ràng bày ra cho hội đồng chấm điểm nhìn thấy để khi chấm điểm đừng vì không biết mà hiểu lầm sao?
Da mặt của Cung Thế Cẩn ngượng ngùng giật giật, “....xin chào em dâu.”
Ông ta là hiệu trưởng đức cao trọng vọng của Strickland, thế mà lại bị sinh viên của Strickland ở trước mặt mọi người gọi là “anh rể”, gương mặt của ông ta đều đã nóng rực lên.
Tuy theo tuổi tác, Cung Thế Cẩn đủ để là đời bố của Tịch Thần Hạn, nhưng không có cách nào hết, ai bảo vai vế của Tịch Thần Hạn cao cơ chứ!
“Ngồi, ngồi đi.”
Cảnh Thế Cẩn chỉ vào chỗ ngồi, miễm cưỡng nở nụ cười.
Tịch Thần Hạn nghênh ngang ngồi vào vị trí chính giữa, có một ít mùi vị của việc giọng khách át giọng chủ, nhưng không ai dám lên tiếng phê bình.
Nhà họ Tịch là nhà quyền thế cao hơn một bậc so với nhà họ Cung.
Tịch Thần Hạn lại là người thừa kế duy nhất của nhà họ Tịch, tuy quyền hạn vẫn chưa nắm bắt hoàn toàn, nhưng thân phận và địa vị đã đủ để đè đầu cưỡi cổ người khác rồi.
Cho dù là Cung Thế Cẩn ở trước mặt Tịch Thần Hạn cũng chỉ có nước cười trừ!
Ánh mắt của Tịch Thần Hạn phát sáng nhìn đảo qua điểm số của hội đồng chấm điểm, nhàn nhạt nói một câu.
“Thiết kế của Tiểu Kiều rất tốt, có đúng không?”
“Đúng, đúng, đúng! Thiết kế của cô Vũ vô cùng đẹp!”
“Vô cùng tốt!”
“Có thể gọi là một tác phẩm lớn!”
Sau đó, Tịch Thần Hạn lại nói.
“Tôi thấy rất hoàn hảo.”
Hội đồng chấm điển nhanh chóng lần lượt gật đầu tán thưởng, “Thực sự rất hoàn hảo.”
“Quả thật là tác phẩm đẹp nhất mà tôi từng thấy.”
Vũ Tiểu Kiều âm thầm đỡ trán, thực ra tác phẩm mà cô thiết kế làm rất vội vàng, trong lòng cô biết rõ là có rất nhiều điểm thiếu sót.
Thuật thay đổi mặt của những vị lãnh đạo này cũng thay đổi nhanh thật.
Tịch Thần Hạn chỉ vào thẻ chấm điểm ở trước mặt hội đồng chấm điểm, “Bao nhiêu điểm vậy? Ánh sáng hơi tối, tôi nhìn không rõ.”
Hội đồng chấm điểm toàn thân run rẩy, nhanh chóng nói.
“Đương nhiên là điểm tuyệt đối.”
“Đúng! Điểm tuyệt đối!”
Hội đồng chấm điểm nhanh chóng thay đổi bảng chấm điểm, sau đó lần lượt giơ lên, ai nấy đều là điểm tuyệt đối.
Lúc này, toàn hội trường thật sự đã lặng ngắt như tờ.
Tịch Thần Hạn dịu dàng mỉm cười với Vũ Tiểu Kiều ở trên sân khấu, “Chúc mừng em, Tiểu Kiều, em đã giành được điểm tuyệt đối.
Vũ Tiểu Kiều Kiều có chút khóc không được mà cười cũng không xong, “Mọi người cùng vui.”
Cuối cùng An Tử Dụ cũng không nhịn được cười haha, cô ta khẽ nói với Vũ Tiểu Kiều.
“Cậu Thần nhà cậu, thật có khí thế bá đạo.”
“Đương nhiên.” Vũ Tiểu Kiều ở trong lòng vô cùng tán dương.
Cung Cảnh Hào đã tức đến mức sắc mặt trở nên đen kịt, sóng lớn đã dâng trào cuồn cuộn ở trong mắt anh ta.
Vũ Phi Phi cũng căm hận đến mức hai tay nắm chặt nắm đấm lại, cô ta dùng ánh mắt đố kỵ và căm hận để lăng trì tùng xẻo Vũ Tiểu Kiều.
Đám bạn học cũng khẽ thì thầm với nhau.”
“Oa, cậu Thần đẹp trai quá!”
“Cậu Thần thật là chiều vợ quá chừng!”
“Mình ngưỡng mộ đến mức muốn chết rồi! Người đàn ông như vậy, trên đời này còn có người thứ hai không?”
Vũ Tiểu Kiều đứng ở trên sân khấu, ánh mắt dịu dàng nhìn Tịch Thần Hạn, trong lòng cô tràn ngập sự ngọt ngào.
Khi đi ra khỏi hội trường, Tịch Thần Hạn đi đến trước mặt Cung Cảnh Hào, khoé môi anh thấp thoáng nở nụ cười, giọng nói cũng trầm ổn và không có bất kỳ tiếng gió thổi nào.
“Trường học có quy định của trường học, tuy Vũ Tiểu Kiều là vợ chưa cưới của cậu, nhưng cũng không tiện đi đường tắt.”
Sắc mặt của Cung Cảnh Hào và Cung Thế Cẩn ai nấy đều trở nên khó coi.
Đây không phải là đi đường tắt sao?
Cung Cảnh Hào tức đến mức toàn thân trở nên run rẩy, môi và răng anh ta cứng đờ không thốt lên được một chữ nào.
Cung Thế Cẩn cười nói, “Đương nhiên có thể thuận lợi thông qua, chỉ cần Thần Hạn nói một tiếng thì bây giờ lấy bằng tốt nghiệp cũng không có vấn đề gì. Chỉ là anh không biết có thể bịt được miệng của mọi người hay không?”
“Tại sao phải bịt miệng của mọi người vậy? Chúng ta đã làm chuyện gì gian dối hay sao?” Tịch Thần Hạn nghi hoặc chau mày lên.
Cung Thế Cẩn ngớ người lại, ông ta nhanh chóng nói, “Đương nhiên là không có rồi!”
“Nếu như anh rể cảm thấy bây giờ có thể lấy được bằng tốt nghiệp thì cũng được. Em không có ý kiến gì hết.”
“……”
“Chỉ là em không biết, bao giờ bằng tốt nghiệp của anh rể có thể mang đến nhà em vậy?
“……”
Da mặt của Cung Thế Cẩn thấp thoáng giật giật vài cái.
Ông ta chỉ nói đùa, thế mà Tịch Thần Hạn lại xem là thật!
Trong trường đại học Strickland, có bao nhiêu cậu ấm cô chiêu của những gia tộc nhà quyền thế, ai ai cũng có xuất thân hiển hách và nổi tiếng toàn cầu.
Người nhà của mình lại đi cửa sau, vượt cấp để lấy bằng tốt nghiệp, như vậy thì bảo ông ta sau này làm sao có thể khiến mọi người tâm phục.
Tịch Thần Hạn đương nhiên biết Cung Thế Cẩn hối hận rồi, nhưng con trai ông ta vẫn luôn gây khó dễ cho Vũ Tiểu Kiều, món nợ này không thể dễ dàng cho qua được.
Nợ của con trai thì bố trả, đạo lý hiển nhiên!
“Đợi đến khi em và Tiểu Kiều kết hôn thì anh rể mang bằng tốt nghiệp đến làm quà mừng!”
“Tịch Thần Hạn sắp kết hôn rồi sao?” Cung Thế Cẩn trở nên kinh ngạc.
Mọi người cũng vô cùng kinh ngạc.
Ai cũng không ngờ rằng, Tịch Thần Hạn lại thật sự kết hôn với Vũ Tiểu Kiều.
Tuy mọi người biết Tịch Thần Hạn rất yêu chiều Vũ Tiểu Kiều, nhưng cũng chỉ là yêu chiều mà thôi.
Tịch Thần Hạn hơi ngẩng đầu lên, “Thời gian kết hôn trong gần đây sẽ được xác nhận.”
Tịch Thần quay đầu lại nhìn Vũ Tiểu Kiều ở sau lưng, anh đưa tay ra với cô.
“Chúng ta đi thôi.”
Vũ Tiểu Kiều ôm lấy cánh tay anh, dưới ánh mắt vừa kinh ngạc vừa ngưỡng mộ của mọi người đi ra khỏi hội trường của trường học.
Cung Cảnh Hào tức đến mức hai tay nắm chặt lại, gân xanh nổi rõ lên.
Cung Thế Cẩn hung hăng trợn trừng mắt nhìn Cung Cảnh Hào một cái, khẽ trách mắng một câu.
“Chủ ý tốt của con đấy! Không những không chèn ép được Tịch Thần Hạn, ngược lại còn lấy đá đập vào chân mình, vượt cấp lấy bằng tốt nghiệp thì danh tiếng của Strickland sẽ bị huỷ hoại.”
Đại học Strickland từ trước đến nay nổi tiếng vì chặt chẽ và cẩn thận, cho dù là người có xuất thân như thế nào thì đều phải thi cử bình thường thì mới có thể lấy được bằng tốt nghiệp.
Vậy nên ở trên thế giới, bằng tốt nghiệp của Strickland nghìn vàng cũng không mua được, nó cũng vì người có thể lấy được bằng tốt nghiệp của Strickland mà tạo nên thân phận khác biệt.”
“Bố có thể không cho.” Cung Cảnh Hào ra sức kiềm chế sự tức giận, lồng ngực của anh ta trở nên run rẩy.
“Con tưởng rằng Tịch Thần Hạn mở miệng nói như vậy thì cho thể dễ dàng cho qua sao? Nếu như không cho thì không biết nó sẽ nghĩ ra cách gì để nhắm vào con.”
Cung Thế Cẩn hừm một tiếng, giận dữ bỏ đi.
Cung Cảnh Hào tức đến mức đá văng bàn ghế ở bên cạnh, gương mặt trở nên hung dữ đáng sợ.
Đám bạn học ai cũng kinh hoàng khiếp sợ, lần lượt tránh xa Cung Cảnh Hào.
Vũ Phi cũng căm hận đến mức lồng ngực đau đớn âm ỉ, cô ta nghiến răng khẽ nói.
“Vũ Tiểu Kiều, tao sẽ không để mày hoàn toàn mãn nguyện, sẽ không để mày gả cho Tịch Thần Hạn!”