Buổi sáng ngày hôm sau.
Khi Vũ Tiểu Kiều tỉnh lại thì Tịch Thần Hạn đã rời đi mất rồi.
Trong căn nhà rộng lớn chỉ còn lại có một mình cô, cô ngáp một cái, dụi dụi đôi mắt ngáy ngủ của mình, cô dậy tắm rửa một cái rồi chuẩn bị ra ngoài.
Lúc này cô mới kinh ngạc phát hiện, cửa nhà đã bị khoá lại, vốn không thể mở ra được
Cô lại dùng sức kéo cửa, nhưng vẫn không mở được.
Đây là chuyện gì vậy?
Khoá cửa bị hỏng rồi sao?
Cô cầm điện thoại lên, chuẩn bị gọi điện cho Tịch Thần Hạn thì lúc này cô mới phát hiện điện thoại của cô lại không có sóng.
“Sao lại như vậy? Nợ cước điện thoại sao?”
Cô nhanh chóng dùng điện thoại bàn để gọi, nhưng trong điện thoại luôn là tiếng máy bận, cũng không gọi đi được.
Vũ Tiểu Kiều đi đi lại lại ở trong phòng, căn hộ xa hoa ở đẳng cấp như của Tịch Thần Hạn thì không nên xuất hiện những vấn đề sơ đẳng như khoá bị hỏng với tín hiệu không ổn định.
Khi cô đang nghĩ mãi không ra thì liền kinh ngạc phát hiện trên mặt bàn uống nước có một tờ giấy nhớ.
“Đêm qua cô hơi sốt, đây là thuốc, một lần uống hai viên, một ngày ba lần, nhớ uống thuốc đúng giờ, buổi tối tôi về sẽ kiểm tra.”
Nhìn nét chữ bá đạo ngang ngược trên tờ giấy nhớ, giống như nhìn thấy Tịch Thần Hạn đang ra lệnh ở trước mặt cô vậy.
Trái tim cô đột nhiên cảm thấy ấm áp, khoé môi cong lên thành một nụ cười xinh đẹp.
Cô cầm hộp thuốc ở trên bàn lên, đổ ra hai viên vào lòng bàn tay, sau đó đến nhà bếp rót một cốc nước rồi uống hai viên thuốc đó vào.
Khi đi qua bàn ăn thì cô phát hiện trên bàn ăn cũng dán một tờ giấy nhớ, cô lấy xuống, bên trên có viết.
“Bữa sáng ở trong lò vi sóng, ăn xong thì đến bàn uống nước ở phòng khách uống thuốc.”
“……”
Hoá ra anh tưởng rằng cô sẽ đi đến nhà bếp tìm thức ăn trước, tuy cô đã làm đảo lộn mấy thứ tự sắp xếp của anh giành cho cô, nhưng sự ấm áp trong lòng vẫn đủ khiến cô bị tan chảy.
Cô nhanh chóng mở lò vi sóng lấy bữa sáng ra.
Cô vừa ăn sáng vừa mở điện thoại ra, nhưng vẫn không có sóng.
Ăn xong bữa sáng, cô phát hiện trên tủ lạnh cũng dán một tờ giấy nhớ, bên trên có viết.
“Bữa trưa ở trong tủ lạnh, buổi trưa hâm nóng lại một chút.”
Vũ Tiểu Kiều xé tờ giấy nhớ xuống, khoé miệng cô nở một nụ cười, “Thế mà lại sắp xếp cẩn thận như vậy, chuẩn bị lúc nào vậy?”
Cô tìm những tờ giấy nhớ còn lại ở trong căn phòng rộng lớn, cuối cùng cô lại tìm thấy một tờ giấy nhớ ở gần ghế sofa.
“Ngoan ngoãn ở nhà đợi tôi.”
Cô vừa cười vừa dán tờ giấy nhớ ở vị trí trái tim, tuy bây giờ cô có chút giống như là bị giam lỏng, nhưng trong lòng cô vẫn cảm thấy tràn ngập sự ấm áp.
Cô đợi mãi đến buổi chiều, cô nằm ở trên ghế sofa ngủ quên mất, khi cô tỉnh lại thì sắc trời đã dần dần tối lại, anh vẫn chưa trở về.
Cô nở một nụ cười ngọt ngào, nhìn vào tờ giấy nhớ, ngón tay cô khẽ vuốt ve nét chữ rồng bay phượng múa ở trên tờ giấy nhớ.
“Tôi sẽ ngoan ngoãn đợi anh trở về.”
Cô đột nhiên nhớ ra, anh vẫn chưa chuẩn bị sẵn bữa tối cho cô, có phải là anh sẽ trở về ăn tối không?
Cô nhanh chóng rửa tay đến nhà bếp nấu cơm, chuẩn bị đợi anh trở về cùng ăn cơm tối với cô.
Bận rộn một lúc, thì mấy món ăn đơn giản cuối cùng làm xong, cô bưng lên bàn đợi anh đến mười giờ tối, nhưng anh vẫn chưa trở về.
Cô có chút cảm thấy buồn ngủ, chắc là do việc uống thuốc, cho nên cô liền nhoài người lên bàn ăn từ từ ngủ quên mất....
Đợi đến khi cô tỉnh dậy thì đã là sáng sớm ngày hôm sau.
Cô nhanh chóng bò từ trên giường dậy, “Khi nào mình ngủ trên giường vậy? Lẽ nào là anh về rồi sao?”
Cô vui mừng nhảy xuống giường, đi tìm khắp nơi, nhưng cô phát hiện trong căn nhà rộng lớn vốn không có anh.
Cô đột nhiên đi tìm khắp nơi.
Anh lại đi mất rồi sao? Hay là anh vốn không trở về vậy?
Khi cô nhìn thấy đầu mẩu thuốc lá ở trong gạt tàn ở ngoài ban công thì cô mới chắc chắn rằng đêm qua anh thật sự đã về nhà.
Nhưng bây giờ anh lại rời đi rồi, để lại một mình cô cô đơn ở trong căn nhà rộng lớn này.
Trong nhà ăn vẫn có bữa sáng, vẫn là tờ giấy nhớ được để lại, nói với cô rằng ăn cơm và uống thuốc đúng giờ.
Nhìn bữa sáng phong phú đầy đủ chất dinh dưỡng ở trên bàn, tuy không phải là do anh làm nhưng vẫn là được chuẩn bị cẩn thận đầy đủ các loại chất dinh dưỡng.
Anh nói cô phải tăng 6 cân, cho nên bây giờ anh đang nuôi nhốt cô sao?
“Đồ ăn tối cô làm thì sao? Bị đổ đi rồi sao?
Cô nhanh chóng chạy đến chỗ thùng rác tìm, nhưng không tìm thấy gì hết, chỉ tìm thấy mấy chiếc đĩa không ở trong bồn rửa bát ở trong nhà bếp.
Vũ Tiểu Kiều nghi hoặc vò vò đầu, “Lẽ nào tối qua cô tự mình ăn hết sao? Có lẽ là do uống thuốc nên cô không nhớ ra, ngay cả mùi vị có ngon hay không thì cô cũng không biết....”
Cô mở điện thoại ra muốn gọi điện, nhưng điện thoại của cô vẫn không có sóng, cô vứt thẳng điện thoại sang một bên.
“Tại sao lại nhốt tôi vậy?”
“Anh muốn làm gì vậy?”
Cô mở tivi ra, may mà tivi vẫn có thể xem được, nhưng bây giờ trong tivi toàn là tin tức Cung Cảnh Hào và Vũ Phi Phi đang hẹn hò.
“Bọn họ đang hẹ hò sao?” Vũ Tiểu Kiều vô cùng kinh ngạc.
Không nói đến việc tính cách của Cung Cảnh Hào kỳ quái, ngang ngược hống hách, nhưng Vũ Phi Phi sẽ thật sự từ bỏ Tịch Thần Hạn và lựa chọn ở bên cạnh Cung Cảnh Hào sao?
Liệu không phải Vũ Phi Phi lại đang có âm mưu quỷ kế gì chứ?
Nhưng mà như vậy cũng tốt, có tin đồn của cô ta và Cung Cảnh Hào thì cô ta liền có thể chưa đánh đã bại rồi chứ?
Cửa nhà truyền đến tiếng mở khoá, Vũ Tiểu Kiều tiến lên, khi nhìn thấy là thím Tần đến quét dọn vệ sinh thì cô không kiềm được mà có chút thất vọng.
“Thiếu phu nhân, đây là thuốc dạ dày và ruột.” Thím Tần đưa một lọ thuốc cho cô.
“Thuốc dạ dày và ruột sao?”
“Cậu chủ nói tối qua bụng của anh ấy không thoải mái.”
“Bụng không thoải mái sao?” Vũ Tiểu Kiều chau mày lại.
“Giống như là ăn phải thứ gì không nên ăn. Dạ dày và ruột của cậu chủ không tốt, một khi ăn phải thứ gì không hợp thì sẽ bị đau.”
“Ăn thứ gì không hợp.....” Lúc này Vũ Tiểu Kiều mới nhớ ra, đêm qua cô nấu đồ ăn tối, có một món là rau xanh.
Lẽ nào anh đã ăn rau xanh sao?
“Thím Tần....Nếu Thần Hạn ăn rau xanh thì sẽ không thoải mái như thế nào?”
“Cậu chủ sẽ bị đi ngoài, vốn cũng không có cái gì, chắc là do lâu rồi không ăn nên mới có phản ứng này.” Thiếu phu nhân nhớ kỹ cậu chủ không ăn rau xanh.”
Thím Tần bắt đầu dọn vệ sinh, không nói gì nữa.
Vũ Tiểu Kiều nhìn về phía cửa phònh đóng chặt, cô rất muốn lén lút chuồn ra ngoài, nhưng nhớ đến lời dặn dò của anh với cô, bắt buộc phải ở nhà ngoan ngoãn đợi anh.
Cô nhất thời có chút không quyết định được, rốt cuộc có nên chuồn ra ngoài không?
“Thím Tần, điện thoại của thím có sóng không? Rất kỳ lạ, điện thoại của cháu không có sóng.”
Thím Tần lấy điện thoại ra, cúi đầu nhìn một cái, lắc đầu, “Không có, nhưng trước khi tôi đến thì có!”
Vũ Tiểu Kiều chau chặt mày lại, lẽ nào trong toà nhà này có đặt thiết bị gây nhiễu sóng điện thoại sao?
Cô càng nghĩ không thông, rốt cuộc tại sao Tịch Thần Hạn không để cô ra khỏi cửa lại gây nhiễu sóng điện thoại của cô vậy?
Cô không lựa chọn chuồn ra khỏi cửa, tiếp tục ở nhà đợi Tịch Thần Hạn, đợi anh trở về thì nhất định hỏi rõ nguyên nhân.
Đến lúc đêm khuya, cuối cùng Tịch Thần Hạn cũng trở về.
Vũ Tiểu Kiều nhanh chóng xông đến, “Anh về rồi à.”
“Vẫn chưa ngủ sao?”
“Đang đợi anh.”
Anh đi về phòng khách, mở lọ thuốc trên bàn uống nước ra, đếm số viên thuốc ở bên trong, “Hôm nay cô chưa uống thuốc.”
“……”
Người đàn ông này, có cần kỹ càng chu đáo như vậy không?
“Tôi cảm thấy tôi khoẻ rồi.” Cô nở một nụ cười tươi như hoa.
“Cảm lạnh có chu kỳ.” Anh đổ hai viên thuốc ra.
“Được thôi.”
Cô ngoan ngoãn bước đến nuốt hai viên thuốc đó vào.
“Uống nước!” Anh ra lệnh nói.
“Được.”
Cô nhanh chóng uống một ngụm nước.
“Thật sự không biết, trước đó cô chăm sóc bản thân mình như thế nào nữa?” Thế mà lại không biết chăm sóc bản thân hơn cả anh.
Tuy là quở trách, nhưng vẫn tràn ngập sự quan tâm.
Cô vừa cười vừa ôm lấy anh từ đằng sau, khẽ hỏi anh, “Sao anh trở về muộn như vậy? Công ty rất bận sao?”
“Ừm.”
“Chuyện đó....” Cô do dự một lúc, khẽ hỏi, “Tại sao anh không cho tôi ra ngoài vậy?”
Tịch Thần Hạn do dự mấy giây rồi nói, “Muốn cô ở nhà tĩnh dưỡng cho khoẻ. Cô biết rằng bà nội vẫn luôn muốn bế chắt.”
Cô đỏ ửng mặt, nhìn góc nghiêng đẹp trai của anh, trong lòng cô vẫn cảm thấy nghi ngờ, thật sự là như vậy sao?
Tại sao cô cảm thấy, anh đang lừa cô vậy?